
t…”
Khoảng cách hôn môi này, cô hơi nghiêng đầu muốn nói chuyện,lại bị anh hôn thêm cái nữa, dường như anh vô cùng kiên nhẫn, không biết mệt màtruyền lại cho cô tình cảm không hề che dấu ấy.
Không biết qua bao lâu, khi Trầm Khánh Khánh hoảng hốt tỉnhtáo lại, đúng lúc bắt gặp một đôi mắt đẹp đẽ, ánh mắt kia vẫn nhìn cô, hiện lêný cười mị hoặc, cô ngẩn người, sau khi phản ứng lại, đẩy anh ra, nghiêng ngườiche dấu khuôn mặt đỏ ửng của mình. Trầm Khánh Khánh xấu hổ sửa lại khăn quàng,người bên cạnh không lên tiếng, cô lại càng xấu hổ, đành kiên trì quay đầu lạinói: “Không phải anh giận quá nên đi rồi sao?”
Khuôn mặt Trữ Mạt Ly trong bóng đêm trắng ngần như ngọc,dường như rực sáng, anh thản nhiên nở nụ cười: “Ừ, nhưng anh lại không camlòng, nên trở lại.”
Trầm Khánh Khánh nghi ngờ nói: “Không cam lòng?”
Trữ Mạt Ly lấy điện thoại ra: “Phải gọi em là ngu ngốc.”
“Khụ khụ… ý trên mặt chữ.” Ánh mắt Trầm Khánh Khánh sánglên.
“Cái này coi là đáp án?”
“Không hiểu thì thôi.”
“Anh cũng không giải thích được nữa, em nhận năm ngày củaanh rồi à?”
Trầm Khánh Khánh ậm ừ.
“Có qua có lại, của anh đâu?”
Trầm Khánh Khánh sợ run, nhíu mày: “Anh đừng quá phận, chẳngqua là năm ngày, đã muốn cướp nửa đời sau của em à?”
Trữ Mạt Ly khẽ chớp mắt, rất kinh ngạc: “Anh chưa nói nửađời sau, thế mà em đã muốn rồi à?”
Trầm Khánh Khánh nhất thời vô cùng xấu hổ, so chiêu với anh,quả nhiên cô đánh không lại, có phần giận dỗi quay mặt đi, lại bị anh ôm lấy từphía sau, cảm nhận được cằm anh nhẹ nhàng đặt trên vai mình. Hơi thở lạnh thấuxương trên người anh bao bọc lấy cô, mà giọng nói kia như ma chú chui vào tai,lập tức khiến người ta mềm nhũn.
“Không có lời gì muốn nói với anh à?”
“… Không có.”
“Thật không có?”
“…”
“Vẫn còn áy náy à?”
“Vì sao phải áy náy?”
“Quý Hàm.”
Trầm Khánh Khánh khẽ cắn môi, không nói nên lời.
“Không phải áy náy, nếu thấy hắn thua thiệt, thì để anh lo.”
Tuy giọng điệu không được tốt lắm, nhưng lời này nói ra cũngkhiến mũi Trầm Khánh Khánh hơi cay.
“Còn không muốn nói à?”
“Nói gì chứ?”
“Khánh Khánh, em vẫn muốn giả ngu?”
“… Sao lại như vậy, em không nói đâu, đây là chuyện đàn ôngnói.”
“Hình như anh đã sớm thổ lộ rồi.”
“Này, anh thổ lộ với em trong mộng à.”
Trữ Mạt Ly lấy điện thoại trong túi áo khoác của Trầm KhánhKhánh, mở xem một chút, tìm thấy tin nhắn truyện cười kia: “Đọc một chút, chữđầu tiên mỗi đoạn.”
Trầm Khánh Khánh ù ù cạc cạc: “Cái gì vậy… I … Sau đó là,love… Ừ… You… !”
I love you.
Anh nhìn màn hình chăm chú, đầu óc trống rỗng, hơi thiếudưỡng khí.
Đây là đáp án anh vẫn khiến cô tự hỏi.
“Cám ơn.”
“Gì?”
“Lời tỏ tình của em.”
“…” Trầm Khánh Khánh nhất thời phải quay lại đánh anh, nếukhông nói lại được, chỉ có thể dùng bạo lực.
Nhưng anh lại cúi đầu, giọng nói như ma chú lại vang lên,khiến cô dừng tay: “Anh vẫn thấy, hành động quan trọng hơn lời nói. Rất nhiềuchuyện anh sẽ không nói, nhưng không có nghĩa là anh không làm.”
Trầm Khánh Khánh sững sờ tiến vào vòng tay anh, anh bọc côtrong áo khoác của mình, dính sát vào ngực anh, hai người như phải hợp haithành một.
Giọng nói của anh trầm thấp như vậy, chân thành như vậy,đáng tin như vậy, không giống mấy chàng trai ngây thơ thẹn thùng thổ lộ, cũngkhông giống lời ngon tiếng ngọt nịnh hót của người yêu, mà sâu như biển, rộngnhư trời.
“Nhưng, nếu có hành động, em vẫn sẽ không tin, tưởng đây làtrò đùa của anh. Vậy thì, anh nói một lần.”
Môi Trữ Mạt Ly dán lên vành tai cô, tiếng nói chỉ để mình cônghe được, dịu dàng: “Từ thích này rất nông cạn. Anh yêu em, Trầm Khánh Khánh.” Thật lâu thật lâu sau này, khi Trầm Khánh Khánh hồi tưởng lại, có lẽ trong thế giới này người thực tâm yêu cô chỉ có một người, yêu cô hơn cả bản thân cô, cho dù người kia chỉ nói anh yêu em một lần duy nhất, cho dù cô đã nhiều lần làm tổn thương anh.
Khi Trầm Khánh Khánh mở mắt ra, trời còn chưa sáng, đồng hồ báo thức mới chỉ 5 giờ, mà tới 3 giờ cô mới ngủ, nhưng đầu óc cô rất hưng phấn, khiến cô rốt cuộc cũng chẳng thể đi vào giấc ngủ, trở mình một cái rồi rời giường, pha cho mình một ly cà phê, dựa vào trước cửa sổ sát sàn, co người lại thành một khối, hơi cà phê ấm áp phủ mờ ánh mắt. Trong lúc mờ mờ ảo ảo như vậy, dường như cô lại nhớ đến đêm qua.
Đó không phải ảo giác chứ?
Trầm Khánh Khánh che mặt, vỗ lại vỗ, vỗ lại vỗ, đau rồi, nói cách khác, cô không có nằm mơ… Bất kể nhớ lại bao nhiêu, đều thấy không chân thật.
Giọng nói trầm thấp dịu dàng của Trữ Mạt Ly từng giây từng phút đều ở trong đầu cô, lặp lại một lần lại một lần, anh nói anh yêu cô, anh nói người anh yêu chính là Trầm Khánh Khánh, anh nói chính là yêu chứ không phải thích, ôi! ~~~~~~~ Bất kể nghe đi nghe lại mấy lần, cô cũng không thấy chán, dù tuổi cô bây giờ không nên bắt chước mấy cô gái nhỏ, nhưng cô vẫn không khỏi lăn qua lăn lại, cười đến mất cả hình tượng, thậm chí còn muốn nhảy nhót trong phòng.
Đương nhiên, điều này tuyệt đối không thể để Trữ Mạt Ly biết được.
Mối tình với Quý Hàm giúp Trầm Khánh Khánh hiểu một cách sâu sắc rằng, người nào nỗ lực nhiều hơn luôn dễ bị tổn thương hơ