
nào?”
“Em cũng không biết. Nhưng có lẽ sẽ không thấy chuyện mời người khác ăn cơm là chuyện vui vẻ gì.”
Chúng tôi bước vào nhà ăn, lại ngồi đối diện nhau.
“Bài tập hôm nay thầy giáo cho, anh không có vấn đề gì chứ?”
“Bài tập?”
“Đúng vậy, tuần sau nộp.”
Xem ra hôm nay tôi quá hồ đồ rồi, đến bài tập thầy giáo giao cũng không biết, đành dày mặt hỏi cô ấy: “Là bài tập gì thế?”
“So sánh phân tích hành vi sáng tác của Lý Tông Thịnh, Trần Thăng, La Đại Hựu.”
“Á?” Tôi há hốc mồm, “Cái này phải viết làm sao? Khó quá.”
“Không đâu. Em thấy cũng ổn.” Cô ấy như đã dự tính trước. Nhưng tôi thật không biết phải viết như thế nào, không khỏi cau mày.
“Bắt đầu từ sự khác nhau giữa tính cách và bối cảnh của họ, sẽ dễ viết hơn.”
“Cảm ơn.” Tôi vội nói “Thật sự là đại cảm ơn.”
Ăn cơm xong, chúng tôi đi về ký túc xá của cô ấy, cô ấy vẫn dắt xe đạp, tôi đi bên cạnh. Bây giờ về ký túc hơi sớm, nhưng lại chẳng biết nên làm gì. Tôi đành hỏi thêm cô ấy về bài tập, cho nên cô ấy lại chỉ thêm cho tôi vài hướng làm bài.
“Việc học của em chắc chắn rất tốt.”
“Cũng được, cũng đủ để qua.”
“Anh thế này có làm mất thời gian học bài của em không?”
“Không đâu.” Cô ấy lắc đầu, “Nói chuyện với anh thoải mái lắm.” Nhưng với anh thì áp lực rất lớn, trong lòng tôi thầm nghĩ.
“Điện thoại của ký túc không tiện lắm, sau này muốn tìm em có thể nhờ người lên gọi.” Cô ấy nói, “Em ở phòng 426 tầng 4.”
“Được.”
“Vậy…” Cô ấy kéo dài giọng, tới lúc tôi không còn nghe thấy nữa mới thôi.
“Ừ.” Tôi lập tức nói. “Tạm biệt.”
“Á?” Cô ấy hơi kinh ngạc, “Em không phải có ý này.”
“Vậy…” đến lượt tôi kéo dài âm cuối.
“Được rồi, lần sau gặp.” Cô ấy nói.
“Ừ, tạm biệt.” Tôi nói.
Đi được hai bước, cứ cảm thấy tạm biệt như thế này có gì không thoả đáng lắm, vì thế dừng chân quay đầu lại nói: “Thực ra anh…”
“Hửm?” Cô ấy cũng dừng chân, chuẩn bị lắng nghe.
“Anh…” Nhưng tôi lại không biết nên nói gì, vừa lo lắng vừa căng thẳng.
Cô ấy đợi một lúc, thấy tôi mãi chẳng nói ra lời, liền tiến về phía tôi hai bước.
“Không sao.” Cô ấy nói, “Em cũng giống anh, cũng căng thẳng.”
“Vậy sao?”
“Ừm.” Cô ấy gật gật đầu, “Em không có kinh nghiệm tiếp xúc một mình với người khác phái, vì thế rất căng thẳng.”
“Không nhìn ra là em cũng căng thẳng.”
“Đừng có quên,” cô ấy mỉm cười, “em là người chọn hổ.”
Nhìn thấy nụ cười của cô ấy, lòng tôi nhẹ nhõm, nét mặt không còn cứng ngắc nữa. Cô ấy vẫy tay chào tạm biệt tôi, rồi quay người đi vào ký túc. Nhìn bóng cô ấy đi xa dần, tuy như cất được gánh nặng, nhưng không có nghĩa là ở bên cạnh cô ấy không vui vẻ. Tôi chỉ cảm thấy lá thư tình gửi nhầm kia như một hòn đá rất to rất to, chắn giữa tôi và cô ấy, vì thế tôi gặp phải trở ngại, không cách nào tự nhiên thoải mái đến gần cô ấy. Mà cũng đôi khi tôi phân tâm ngoái lại đằng sau, bởi vì đằng sau còn có một cô gái có nụ cười rất ngọt ngào. Từ đó cứ mỗi lần tan học, tôi sẽ đợi cô ấy ở gốc cây thứ ba cách phía trái giảng đường 100m. “Chúng ta đi thôi.” Đây là câu đầu tiên cô ấy nói mỗi lần nhìn thấy tôi. Nói ra cũng kỳ, bất kể là chúng tôi đi với nhau bao nhiêu lần, mỗi lần nhìn thấy cô ấy, lại cảm thấy xa lạ. Nhưng chỉ cần đi chung 5 phút, tôi lại bắt đầu thấy quen thuộc.
Vì thế chúng tôi thường đi dạo trong trường trước, sau đó ăn cơm, nói chuyện. Cũng từng đi xem phim ba lần, ăn kem hai lần, đi nhà sách một lần. Phim thì xem trong trường, là loại không mất tiền, rất phù hợp với người chọn khổng tước là tôi. Cô ấy là người càng tiếp xúc sẽ càng thấy thú vị, vì thế tảng đá chắn giữa chúng tôi, theo số lần tiếp xúc ngày càng tăng, cũng càng ngày càng nhỏ đi. Nụ cười của cô ấy nhiều hơn, lúc ở trên lớp tôi cũng dần có thể đem tiêu điểm của ánh mắt đặt trên người cô ấy. Còn về cô gái có nụ cười ngọt ngào, với tôi nụ cười của cô ấy đã càng ngày càng mơ hồ.
Tôi không biết thế này có tính là thích Lưu Vỹ Đình hay không? Nhưng cho dù bây giờ vẫn chưa tính, tôi tin rằng nếu tiếp tục tiếp xúc như thế này, chẳng bao lâu nữa cô ấy sẽ chiếm cứ cuộc sống của tôi. Cũng giống như dòng sông uốn lượn chảy mãi, rồi sẽ một ngày nhìn thấy biển lớn.
Lại đến tiết học ngày thứ ba, Vinh An vẫn đang ngủ gật, nhưng tôi đã rất ít ngủ gật rồi. Cứ nhìn mãi bóng lưng của Lưu Vỹ Đình thì cũng kỳ, thỉnh thoảng cũng phải nhìn thầy giáo, nhìn bảng đen. Nếu như quá chán chường, tôi sẽ viết linh tinh lên vở của Vinh An. Chuông hết tiết vang lên, lúc thu dọn sách vở vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với Lưu Vỹ Đình đang ngoái đầu ra sau, tôi cười cười, sau đó đứng dậy đi tới gốc cây thứ ba cách giảng đường 100m về bên trái đợi cô ấy. Lúc sắp đi tới gốc cây, loáng thoáng nghe thấy có người gọi Lưu Vỹ Đình, tôi quay đầu lại, nhưng không nhìn thấy cô ấy. Tôi không để ý, tiếp tục đi tới gốc cây.
Lưu Vỹ Đình dắt xe đạp đi tới, nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Ù.” Tôi gật đầu.
Mới đi được một phút, cô ấy lau mồ hôi nói: “Trời nóng lên rồi.”
“Đúng vậy, hình như đã vào hè rồi.”
“Vậy chúng ta tới gốc cây đa kia nghỉ mát đi được không?”
“Được.”
Đến dưới gốc cây đa, cô ấy dựng xe rồi ngồi xuống gốc cây, tôi cũng ngồi theo.