
Anh là người viết thư cho tôi à?”
“Hả?” Lưỡi tôi đông cứng lại, “Chuyện này… chuyện này…”
“Phải hay không phải.”
“Điều này rất khó giải thích.”
“Rốt cuộc là phải hay không phải.” Cô ấy nói, “Nếu khó trả lời, vậy thì lắc đầu hay gật đầu vậy.”
Tôi không biết phải gật đầu hay lắc đầu, bởi vì đúng là tôi viết thư cho Lưu Vỹ Đình, nhưng không phải viết cho cô ấy. Cô ấy nhìn tôi mãi không có phản ứng gì, liền rút từ trong cặp sách ra một phong thư, nói: “Có phải anh viết không?”
Tôi nhìn, gật đầu nói: “Phải.”
Cô ấy nhìn tôi một lượt, nói: “Chúng ta đi thôi.” Nói xong quay người đi về phía trước. Tôi ngần ngừ một lúc, bước theo sau cô ấy. Nếu xét từ góc độ đi tản bộ mà nói, tốc độ của cô ấy hơi nhanh, hơn nữa ánh mắt lúc nào cũng nhìn thẳng phía trước. Cô ấy không nói gì thêm, thong thả đi về phía trước, tôi thì lẳng lặng cứng nhắc đi theo sau cô ấy. Càng đi tôi càng phiền não: Sao cô ấy lại nhận được thư?
“Sao anh biết tên em?” Cô ấy đột nhiên phá vỡ sự im lặng.
“Hả?” Tôi giật mình, ngay tức thì trở lại bình thường, nói: “Bạn anh bảo.”
Trong lòng tôi loé lên một tia sát ý, tên Vinh An chết dẫm kia, cậu tiêu rồi.
“Anh ấy quen em?”
“Không. Cậu ấy…” Tôi nghĩ một hồi, bịa ra một lý do, “Cậu ấy quen bạn của em.”
“Thì ra là vậy.”
“Kha Tử Long không phải là tên thật của anh đúng không?”
“Ừ. Anh tên là Thái Trí Uyên.”
”Trí Uyên?” Cô ấy gật gật đầu “Tên này hay lắm, hàm ý trí thức uyên bác.”
“Cảm ơn.”
“Sao lại lấy tên Tử Long?”
“Hồi anh học cấp ba từng dùng tên Tử Long để gửi bản thảo đi, có được chọn đăng.”
“Là thơ? Tản văn? Hay là tiểu thuyết?”
“Đều không phải. Anh viết truyện cười.”
“Ồ?” Cô ấy dừng chân, “kể nghe xem nào.”
“Tâm trạng Tiểu Minh rất tệ, Tiểu Hoa bèn bảo cậu ta: Có gì mà phải lo, có gì binh đến tướng chặn. Tiểu Minh lại nói: Nhưng mà chẳng phải “binh” có thể ăn được “tướng” sao?”
Tôi cũng dừng lại, thấy cô ấy không có phản ứng gì, bèn nói: “Anh kể xong rồi.”
“Ừ.”
“Chơi cờ mù thì binh có thể ăn tướng.”
“Em biết.”
“Vì thế anh cảm thấy đây có thể coi là truyện cười.”
“Chắc vậy.” Cô ấy tiếp tục đi về phía trước, “Anh không cần tự ti, truyện cười không buồn cười cũng là bình thường thôi.”
“Anh…”
“Cùng ăn bữa cơm đi.” Cô ấy lại dừng lại.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, đã đến quán cơm tự chọn của trường, bèn gật đầu. Vào trong quán, cô ấy đi trước tôi đi sau, mỗi người cầm đĩa tự chọn món ăn của mình. Lúc thanh toán, cô ấy lấy ví từ trong cặp sách ra, tôi liền nói: “Để anh mời.”
“Không cần đâu. Của ai người nấy trả.”
Cô ấy trả tiền, tôi cũng không cố ép.
Chúng tôi chọn hai vị trí đối diện nhau ngồi xuống, cô ấy nói: “Anh không giống người chọn khổng tước.”
“Sao em biết anh chọn khổng tước?”
“Tuần trước lúc anh đứng dậy trả lời thầy giáo, cả lớp đều biết.”
“Ờ.” Tôi hơi xấu hổ, “bài trắc nghiệm kia có khi không chính xác.”
“Cũng có lẽ.” Cô ấy lấy đũa gẩy gẩy mấy món ăn trên đĩa, “tuy rất nhiều người coi trắc nghiệm tâm lý là trò chơi, nhưng trắc nghiệm tâm lý vẫn có cơ sở tâm lý học và đã qua phân tích thống kê.”
“Vậy sao?”
“Tin em đi, em học thống kê mà.”
“Vậy sao em lại chọn hổ?”
Cô ấy sững người, để lộ vẻ mặt bừng tỉnh ngộ, “anh đúng là rất chú ý đến em.”
Tôi mếu máo cười, trong lòng nghĩ: Anh chú ý cô gái có nụ cười ngọt ngào ngồi bên cạnh em cơ.
“Em chọn hổ vì nó có thể bảo vệ em, là loài vật em có thể tin cậy.”
“Ừ.”
“Sao anh lại chọn khổng tước?”
“Ơ…”
Tôi mãi chẳng hề truy cứu lý do tôi chọn khổng tước, khi thầy giáo viết tên năm con vật lên trên bảng, trong đầu tôi lần lượt hiện lên hình dạng và thần sắc của năm con vật này, sau đó bèn chọn khổng tước. Nhưng tuyệt đối không phải vì khổng tước xinh đẹp mà chọn nó, thực tế tôi thấy hổ còn đẹp hơn. Vậy tại sao tôi lại chọn khổng tước?
“Không cần suy nghĩ nhiều. Có rất nhiều sự lựa chọn chẳng có lý do gì cả.” Cô ấy nhìn tôi mãi không trả lời, bèn kết luận hộ tôi.
Sau khi rời khỏi nhà ăn, cô ấy bảo xe đạp của cô ấy vẫn còn đang để bên ngoài phòng học, tôi bèn cùng cô ấy đi về. Trời đã tối, đèn đường đã sáng, nhưng trên đường đi chúng tôi hầu như không nói chuyện. Trong vườn trường chẳng có mấy sinh viên đi lại, càng làm nổi bật hơn sự trầm mặc giữa chúng tôi. Không khí trầm mặc này, đủ khiến người ta khó thở.
“Sao em lại đồng ý ra gặp anh?” Tôi nói xong, như trút được gánh nặng, thở một hơi dài.
“Thực ra bạn em đều bảo em đừng để ý đến anh, hoặc là nấp xem anh sẽ đợi bao lâu.”
“Bọn họ…”
“Anh yên tâm. Bọn họ chỉ biết có người viết thư cho em, nhưng em không đưa thư cho ai xem cả.”
“Ừm.”
“Em nghĩ chắc chắn anh rất dụng tâm khi viết bức thư này, hơn nữa cũng phải lấy rất nhiều can đảm.” Cô ấy nói, “nếu em không hồi âm hoặc là nấp đi rình xem thành ý của anh, lòng tự trọng của anh chắc chắn sẽ bị tổn thương.”
“Cảm ơn em.”
“Đừng khách sáo.” Cô ấy mỉm cười, “Em cho rằng tự trọng là quan trọng nhất, tuyệt đối không được phép tổn thương. Vì thế với em, bài trắc nghiệm tâm lý kia vô cùng chính xác.”
Cô ấy dắt xe đạp đi phía trước, không có ý muốn lên xe. Tôi bèn tiếp tục đi đằng sau. Vừa rồi cô ấy cười, đó là lần đầu