
ành danh toại. Tuy ta chưa bao giờ từng
nghĩ làm rạng rỡ tổ tông, nhưng tâm nguyện muốn nở hoa kết quả với Yến Bình lại
vô cùng đích thực vô cùng bức thiết.
Chẳng qua là khi tuổi nhỏ, không hiểu thế sự biến hóa. Dù hắn lạnh lùng, mỗi
ngày vẫn không ngừng nịnh nọt hắn, sáng sớm bưng nước rửa mặt thay hắn, buổi
tối hận không thể bưng nước rửa chân thay hắn... Bị cung tỳ cưỡng chế ngăn
trở...
Chủ yếu là sáng sớm khi bưng nước rửa mặt thay hắn, giội hết nửa chậu nước rửa
mặt vào người hắn, vừa lúc mùa đông... Vì vậy không đến buổi tối hắn liền bắt
đầu hắt hơi, người hầu Đông cung sợ tới mức hồn phi phách tán, sợ lây bệnh cho
thái tử điện hạ, hoả tốc đưa Yến Bình ra cung...
Ta rất là mất mát.
Càng thêm mất mát chính là, trong vòng nửa năm sau đó, Yến Bình ở dưới sự quan
tâm vô ý của ta, ba tai chín nạn[7'>, bệnh nhẹ không ngừng,
cuối cùng Hoàng hậu nương nương và Yến Dục bá bá được ra một kết luận chung:
Yến Bình không hợp với bát tự hoàng cung!
Kiếp sống thư đồng của hắn cuối cùng kết thúc, khổ hải khôn cùng, hắn quay đầu
lại đến bờ, chỉ còn lại ta làm bạn Tiểu Hoàng, giãy dụa chìm nổi.
Tiểu Hoàng bởi vậy cười ngây ngô vài ngày, mỗi ngày níu lấy góc áo của ta, kéo
ta đi tới chính điện Đông cung... Ta vùng vẫy sau nửa ngày, không chống lại
được thế lực ác mặt mũi tràn đầy sáng sủa cười ngây ngô, rốt cục tước vũ khí
đầu hàng, cùng hắn tiến vào chính điện Đông cung...
Nhớ lại thời gian đã qua kia, những năm tháng thuộc về Đại Trần vương cung luôn
mang theo hơi thở ngợp trong vàng son, hoàn toàn khác với ngọn đèn mờ mờ của
nhà tù và không khí nhếch nhác trước mắt. Ánh mắt nam tử bên ngoài có chút châm
chọc, mặt mày đã từng như vẽ nay thêm rất nhiều cứng cỏi, trải qua năm tháng bôn
ba, ta đã luyện được da dầy như tường thành, lòng đen như mực, một chút ngôn
ngữ chế giễu không làm ta biến sắc giận dữ chút nào, ngược lại mặt tràn ra mỉm
cười: “Lời ấy của Yến Tướng quân sai rồi! Cho dù An Dật ta có là tù nhân, phán
quyết bị chém, cũng phải có một bữa cơm trước khi chặt đầu a? Không thể chết
đói trước khi bị chém chứ?”
Trong con ngươi dịu dàng của hắn mây đen nặng nề, ta từ trước đến nay đã quen
mặt lạnh của hắn, cười hì hì lộ ra một hàm răng trắng: “Huống hồ, mặc dù An Dật
không có bảy phần nhan sắc, nhưng ba phần tổng vẫn có. Nếu lại đói bụng hung
ác, ngay cả ba phần nhan sắc này cũng không có, làm sao có thể trông cậy hoàng
đế bệ hạ Đại Tề thương tiếc, giữ được một mạng?”
Hắn hiển nhiên giận dữ, hung hăng vỗ một chưởng vào trên tường ngục, làm cho
bụi đất cũng văng ra: “An Dật, nếu ngươi không muốn mệnh, cứ nói bậy vài câu
nữa! Nhưng theo ta được biết, hoàng đế bệ hạ Đại Tề cũng không phải là đồng
tính!”
Ta liên tục lắc đầu thở dài: “Chậc chậc, Yến đại tướng quân thường xuyên cầm quân,
ngay cả tính tình cũng càng ngày càng nóng nảy rồi! Chỉ là có một chuyện, chỉ
sợ Yến đại tướng quân không biết... An Dật cũng không phải là đồng tính!”
Sắc giận dữ trong mắt hắn cũng chưa từng giảm xuống, lạnh lùng hừ một tiếng:
“Ta cũng không biết, An tiểu tướng quân thích nữ tử!”
Câu này hóa ra lại đúng – hắn cho tới bây giờ chỉ biết ta từ nhỏ không thích
người khác ngoài hắn!
Đáng tiếc, đó là chuyện ngày xưa.
Nét mặt ta tươi cười: “An Dật vốn chính là nữ tử, lẽ nào lại yêu mến nữ tử?”
Năm tháng trôi xa như vậy, ta rốt cục chính miệng nói cho hắn những lời này,
trong nội tâm lập tức như trút được gánh nặng, cả người vô cùng thoải mái.
“Ngươi...”
Hắn cực kỳ ngạc nhiên, ánh mắt nhìn ta càng quái dị chưa từng có, giống như
thần kinh trên mặt có năng lực tự chủ, thịt bên cạnh gò má kịch liệt nhảy lên
vài cái, rốt cục trấn định xuống: “Ngươi... Ngươi thật là nữ tử?” Thậm chí ngay
cả tiếng nói cũng mang theo chút ít run rẩy.
Ta coi bộ dáng này của hắn rất là thú vị, không khỏi cười ha ha, không buồn cố
kỵ: “Có muốn ta cởi áo cho ngài kiểm tra hay không?” Nói xong đứng lên mở đai
lưng, lại giật ra váy ngoài, trong nội tâm cảm khái, vì một miếng ăn, còn phải
hy sinh nhan sắc, có dễ dàng sao?
Hắn ngơ ngác nhìn ta, ngược lại giống như thất hồn lạc phách hữu khí vô lực:
“Ngươi... Đừng có cởi áo nữa, ta... Ta đây đi tìm một ít thức ăn tới.” Dĩ nhiên
là tư thế đầu hàng.
Đáng tiếc ta từ trước đến nay làm việc nhanh nhẹn, không đợi hắn nói cho hết
lời, áo lót cũng đã mở ra, lộ ra phần ngực được quấn vải trắng, nghe vậy lại
vội vàng buộc lại, cười hì hì nói: “Ngươi tin là tốt! Chết đói tội phạm truy nã
quan trọng như ta, ngươi chỉ sợ cũng chẳng tốt lành gì! Hoàng đế bệ hạ Đại Tề
cũng không hồ đồ như vị nào đó...” Ám chỉ tên nào đó đang ngủ thật ngon trong
đại lao đối diện.
Nhớ năm đó ta với hắn là quan đồng liêu, Tiểu Hoàng đối với hắn cũng cực thân
mật, chưa bao giờ từng dùng lễ quân thần gò bó, luôn vui vẻ gọi hắn: “Yến Bình
ca ca...” Hôm nay Đại Tề hoàng đế bệ hạ - Phượng Triêu Văn, là kẻ lòng dạ hiểm
độc, quản lý hạ thần cực nghiêm, nghĩ hắn không thể tiếp tục phần vinh hạnh đặc
biệt được hoàng đế bệ hạ xưng em gọi anh nữa.
Sắc mặt của hắn rất là khó coi, giống như bị ai đo