
kiện này, anh cần nắm lấy một bàn tay khác, để anh có thể bước ra khỏi
bùn lầy, còn cô đã trở thành hòn đá cản chân anh.
Tối hôm đó sau khi
Tri Vy ra về, Ôn Bạch Lương ngồi một mình trong văn phòng trống trải
suốt cả đêm, cho đến khi ánh nắng sớm xuất hiện cuối chân trời, chiếu
rọi lên mặt anh, khi anh đứng dậy những đường nét trên gương mặt anh đã
nhăn nhúm lại bởi sự giằng co và nỗi đau.
Anh biết mình sắp mất đi
thứ gì, hi sinh thứ gì, nhưng chẳng có thứ gì giành được mà không cần
phải trả giá, anh không muốn bản thân mình gục ngã ở đây, anh muốn đi
tiếp, anh không có sự lựa chọn!
5
Tối hôm nay Viên Cảnh Thụy tự
lái xe tới buổi tiệc rượu, Thượng Hải có bao nhiêu chỗ đẹp như thế vậy
mà anh không hiểu sao lần nào đám người ấy cũng lựa chọn phòng tiệc hào
hoa ở nhà hàng năm sao bên sông, thực ra anh thích những bộ bàn ghế mây
trong sân những ngôi nhà nhỏ hơn, hoặc là trong những khu nhà kho cũ kĩ
cũng được, những bậc cầu thang bằng sắt trơ trọi, bước ra là một sân
thượng rộng lớn, cho dù không có những ngôi sao nhấp nháy nhưng ngẩng
đầu lên có thể nhìn thấy vầng trăng sáng vằng vặc thì uống rượu cũng rất tuyệt.
Nói ra thì luôn khiến mấy thằng bạn lâu năm của anh cười
nhạo, nói anh rốt cuộc cũng chui ra từ ngõ hẻm mà thôi, có trèo cao đến
mấy cũng không thoát khỏi ngõ hẻm chật hẹp.
Anh mỉm cười rồi nói năm
xưa chẳng biết ai cứ kêu khóc om sòm rồi bám theo đít anh chạy loanh
quanh ngõ hẻm? Đừng tưởng cứ khoác lên mình đồ Dunhill(3) là thành quý
tộc, tên nhóc thắt cà vạt bên kia vẫn chỉ là chú em mở cửa xe mà thôi.
Anh nói vậy làm mấy thằng bạn phải đỏ mặt.
Có một số người khó khăn lắm mới thay đổi được cuộc sống thì hận một nỗi
không thể dùng dao tước bỏ hết quá khứ của bản thân, không muốn để lại
một chút nào, ngay cả linh hồn cũng muốn làm mới lại, nhưng Viên Cảnh
Thụy lại khác, anh luôn hoài niệm về quá khứ của mình.
Bố anh mất
trước khi anh có thể ghi nhớ mọi chuyện, trong ấn tượng của anh luôn
không có khái niệm về bố, nhưng điều ấy hoàn toàn không hề ảnh hưởng tới việc anh trưởng thành và trở thành một người đàn ông đầy sức mạnh.
Mẹ anh là một người rất tháo vát, từ trước tới giờ bà chưa bao giờ làm
việc chính thức mà luôn đi làm thêm và bán sạp hàng nhỏ để lấy tiền nuôi con trai.
Những năm bảy mươi, tám mươi làm gì đã có khái niệm làm ăn buôn bán nhỏ chứ? Bày sạp hàng ra là phạm pháp, cứ hai, ba ngày là lại
có người tới dẹp, những sạp hàng khác thấy bà một thân một mình cũng
thường xuyên tới giành chỗ, lại còn có người đòi phí bảo kê, giơ chân
như muốn giẫm đạp lên đầu bà.
Khi Viên Cảnh Thụy còn nhỏ, trên đường
đi học về cậu thường xuyên ném cặp sách rồi nhặt gạch chạy tới giúp mẹ,
nhưng mẹ cậu chưa bao giờ ôm lấy cậu mà khóc lóc kêu than như những
người phụ nữ yếu đuối khác. Bà đánh nhau còn ác hơn cả đàn ông, nhưng bà không bao giờ mắng người khác, cho dù mình và con trai bị đánh toác đầu chảy máu cũng không mở miệng, chỉ dùng ánh mắt đầy tia máu lừ lừ nhìn
đối phương rồi đứng dậy đánh tiếp. Chỉ khi về nhà bôi thuốc cho con trai bà mới mắng mấy câu: “Con ngốc thế, không biết đau là gì à! Lần sau còn dám thế nữa không!”.
Viên Cảnh Thụy bé nhỏ nhoài người lên đầu gối
mẹ rồi nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Có gì mà không dám chứ, lần sau
ai dám đến con lấy gạch đập chúng!”.
Rồi cậu cứ thế lớn lên, đã vậy
cậu còn học hành giỏi giang, năm nào cũng giữ vững ngôi đầu bảng, tiểu
học rồi lên cấp hai, cấp hai rồi lên cấp ba, bài kiểm tra chỉ cần làm
mười phút cũng đã xong, làm xong rồi còn chép phao ném cho bạn, đương
nhiên là phải thu phí rồi, kiếm cũng khá lắm. Lớn lên cũng rất đẹp trai, vết bị đánh chảy máu hồi nhỏ cũng không để lại sẹo, đôi mắt sáng đen
láy, khi cười có thể khiến cô chủ nhiệm ngoài năm mươi tuổi cảm thấy tim đập rộn rã. Vì thế cô chủ nhiệm thường xuyên tìm cậu nói chuyện, còn
khuyên cậu nên học hành cẩn thận, tri thức vững vàng mới có thể thay đổi vận mệnh cuộc đời.
Thực ra lúc đó Viên Cảnh Thụy không cần ném cặp
sách sang vệ đường rồi nhặt gạch chạy về bảo vệ mẹ nữa, trên thực tế,
với sự cao lớn của cậu cùng những kinh nghiệm đọ sức tích lũy từ nhỏ,
cho đến khi cậu mười lăm tuổi đã chẳng còn ai dám tới gây chuyện với hai mẹ con cậu nữa. Đã vậy lại còn có mấy cậu bạn cùng tuổi luôn bên cạnh
cậu, nhiệt tình giúp cậu giải quyết những việc mà cậu cho là vặt vãnh.
Mẹ cậu không hài lòng về chuyện này chút nào, nhưng không cần phải nơm nớp lo sợ sạp hàng bị người ta đánh sập cũng là một việc có thể khiến bà an tâm, thỉnh thoảng gặp đám bạn của con trai, mấy đứa còn kính cẩn đứng
lại chào bà: “Cháu chào bác”. Bà nghe mà mát lòng. Huống hồ con trai bà
học hành giỏi giang, trước mắt lại sắp được vào thẳng trường đại học
trọng điểm nữa, vì thế có muốn lấy uy của một bà mẹ ra nói mấy câu với
con cũng không còn cơ hội nữa, buổi tối chỉ thỉnh thoảng bà nói với cậu: “Nhớ đừng có trêu ghẹo mấy cô bạn gái đấy, gây ra chuyện gì mẹ đánh gẫy chân”.
Viên Cảnh Thụy tay cầm bát cơm rồi ra bộ nhe răng trợn mắt
như hồi nhỏ: “Ai thèm trêu họ chứ? C