
vào bản thân mình để vượt qua sự tuyệt vọng này, trong
giây phút ấy sự xuất hiện của Đới Ngải Linh giống như sợi dây cứu mạng.
Chị có khả năng cứu anh ra khỏi khó khăn này, chị có cách cứu anh ra
khỏi đại nạn, đối với một số người mà nói chuyện này dễ như trở bàn tay
nhưng vào lúc ấy chỉ có chị bằng lòng chìa tay ra cứu anh mà thôi.
Đới Ngải Linh là một người cũng có chút danh tiếng trong giới đầu tư, bố
chị cũng có chút máu mặt, có thể coi là có thực quyền, các giới trong xã hội đều nể mặt, bản thân chị cũng là người khôn ngoan tài cán, khi ở
nước ngoài đã từng bước vào Morgan Stanley(2), con đường thăng tiến rất
thuận lợi, sau đó về nước mở Quỹ đầu tư tư nhân (Privately Offered
Fund), làm ăn phất lên rất nhanh.
Về lý mà nói Ôn Bạch Lương và người phụ nữ như Đới Ngải Linh không thể có mối liên quan quá lớn, sự thực
cũng như thế, hai người chỉ gặp gỡ xã giao chứ hầu như không có liên hệ
gì đặc biệt. Chỉ là khi anh rơi vào đường cùng rồi ôm hi vọng gọi điện
cho tất cả những người quen biết mong họ ra tay cứu giúp, người đáp lại
chỉ có chị.
Đới Ngải Linh tự mình lái xe tới gặp anh, hai người ngồi
trong xe trao đổi vài câu đơn giản. Chị không còn trẻ nữa, trang sức đắt tiền đến mấy và trang điểm tuyệt vời đến mấy cũng không thể che đậy
vùng eo chảy xệ và nếp nhăn trên khóe mắt. Nhưng trước mặt anh chị vô
cùng tự tin, sự tự tin khiến chị có thái độ ung dung, điều ấy làm cho
cho dung nhan bình thường của chị tỏa sáng.
Chị nghe anh kể lại khó
khăn của mình, rồi nhẹ nhàng gạt bản kế hoạch cụ thể anh đưa sang một
bên, sau đó bàn tay chị đặt lên vai anh, giọng nhỏ nhẹ.
“Đều là chuyện nhỏ, có tôi ở đây, cậu không phải lo”.
Ôn Bạch Lương sững người lại trong giây lát, anh biết thái độ của người
phụ nữ này với mình rất khác, cho dù là nam hay nữ thì đều rất nhạy cảm
với sự quan tâm của người khác giới, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình ngồi đối diện với chị trong không gian chật hẹp như thế,
cũng chưa bao giờ nghĩ tới chị sẽ dùng cách dứt khoát như thế để đặt vấn đề với anh.
Sau buổi tối gặp gỡ Đới Ngải Linh, Ôn Bạch Lương trở về
công ty, thấy Tri Vy vẫn đang bận rộn trong văn phòng trống trơn, nghĩ
lại tất cả mọi thứ vừa xảy ra trong không gian nhỏ hẹp ban nãy tự nhiên
anh thấy người cứng đơ, một hồi lâu sau vẫn không thể đẩy cửa bước vào.
Nhiều ngày sau đó anh rơi vào sự giằng co và nỗi giày vò đáng sợ.
Làm thế nào bây giờ? Anh có nhận sự giúp đỡ của người ấy không? Nhưng nếu
anh không nhận rất có thể anh sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng chỉ ngay
giây sau đó.
Mâu thuẫn khiến anh đứng ngồi không yên, anh bắt đầu
thấy sợ hãi khi phải đối diện với Tri Vy, còn cô vẫn dịu dàng và lo lắng cho anh mà không hề hay biết gì, đối với anh những đường nét dù nhỏ
nhất trên gương mặt cô giống như một tấm gương phản chiếu nỗi đau của
anh.
Trong nỗi đau khó chống đỡ ấy anh bắt đầu tức giận, không ngừng
giận dữ với cô, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy vô cùng hối hận, Tri Vy
coi những thứ cảm xúc bất ổn này của anh đều do hoàn cảnh khó khăn gây
ra. Cô là kiểu con gái càng gặp khó khăn càng thể hiện sức mạnh kiên
cường, nếu như có thể khoan dung và nhẫn nại thì cô sẽ cố gắng hết sức
mình.
Cho đến một buổi tối anh đẩy mạnh cô ra rồi quát: “Nói mấy lời
này thì được tích sự gì chứ? Em có tiền không? Em có thể làm được gì cho anh chứ!”.
Cuối cùng cô không thể chịu được nữa mà quay người bước
đi, trái tim anh bỗng chốc lạnh băng. Anh lao theo ôm chặt lấy cô giống
như ôm chặt lấy bản thân mình còn sót lại. Cô cũng quay đầu nhìn anh dịu dàng, khoan dung rồi giang rộng đôi tay ôm lấy anh.
Ngay cả Ôn Bạch Lương cũng không hiểu tại sao trái tim mình lúc đó lại đột ngột trở lên băng giá và cứng rắn.
Đúng, Tri Vy yêu anh, vậy thì sao chứ? Cho dù cô có trả giá mọi thứ của mình
để ủng hộ anh, cho dù cô có dịu dàng tâm lý tới mức chịu đựng mọi thứ
cảm xúc hỉ nộ ái ố bất thường của anh thì sao chứ? Cô không giúp gì được cho anh cả, anh đã bị ép tới đường cùng, người duy nhất có thể cứu anh
tuyệt đối không phải là cô!
Đối với Đới Ngải Linh mà nói, có lẽ
chuyện này chỉ cần một câu nói là có thể giải quyết vấn đề, nhưng nếu
anh không nắm chặt sợi dây cứu mạng này của chị thì mọi thứ cũng chỉ là
có lẽ mà thôi. Không có chị anh sẽ bị thua vụ kiện này, sẽ bị phá sản
rồi lang thang đầu đường xó chợ, cuối cùng cả đời sẽ sống trong ngục tù. Chỉ cần nghĩ tới những điều này thôi cũng khiến anh cả đêm kinh sợ, đến lúc đó Tri Vy vẫn sẽ ở bên cạnh anh sao? Đến lúc đó anh còn mặt mũi nào để cô ở lại bên mình nữa?
Anh không thể và cũng sẽ không mạo hiểm chuyện này!
Đúng, Đới Ngải Linh dù có hơi già, ít nhất cũng lớn hơn anh bảy, tám tuổi,
nhưng thế thì sao? Anh cần chị, anh cần chị giúp anh bước ra khỏi con
đường cùng này!
Đời người giống như một cuộc hành trình, Đổng Tri Vy
đã từng là người bạn đường rất tốt, đã từng kề vai sát cánh bên anh trên con đường theo đuổi lý tưởng, luôn bên anh suốt chặng đường, nhưng bây
giờ mọi thứ thay đổi rồi. Đường đời của anh không thể đứt đoạn trong vụ