Không Thể Thiếu Em

Không Thể Thiếu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326285

Bình chọn: 9.00/10/628 lượt.

ông như anh, không cần thử cô

cũng đã nhìn thấy kết cục của mình, chắc chắn cô sẽ mau chóng trở thành

một “quá khứ”, sau đó lại nhìn anh hứng thú tương tự với một người phụ

nữ khác.

Có thể cô sẽ nhận được một sự bù đắp thực tế, Viên Cảnh Thụy là người rộng rãi, thứ gì cũng tặng được, quà chia tay chắc chắn cũng

lộng lẫy lắm. Cô còn nhớ đã có lần thay anh đặt một món trang sức kim

cương đi tặng, món đồ ấy cô đưa anh xem, sau khi mở chiếc hộp nhung ra

cả căn phòng rực sáng. Anh chỉ liếc một cái rồi nheo mắt, cô còn tưởng

anh không vừa ý, đang định giải thích thì anh quay đi rồi nói: “Lần sau

những thứ này không cần đưa tôi xem”.

Thế là xong.

Sau này cô nghĩ chắc do hôm đó ánh nắng quá chói chang nên viên kim cương phản xạ ánh

sáng khiến anh chói mắt, có thể thấy anh không đặt quá nhiều tâm ý vào

những người phụ nữ đã trở thành quá khứ, người đàn ông như thế này không phải là kiểu người cô có thể chấp nhận được, cô không bao giờ chấp nhận mình là một tờ giấy lau tay, dùng xong rồi vứt đi.

Đổng Tri Vy lặng

lẽ dùng mấy lời này cảnh cáo bản thân. Máy bay xuyên qua tầng mây, cô

tiếp viên hàng không mỉm cười mang điểm tâm tới, cô không có hứng ăn,

trợ lý giám đốc phòng bất động sản là một thanh niên trẻ ngồi cách cô

một lối đi thấy cô không phản ứng gì liền hỏi: “Thư ký Đổng, nếu chị

không ăn thì cho tôi nhé? Nhà tôi ở Tùng Giang, để kịp giờ bay nên sáng

sớm đã phải đi rồi, còn chưa kịp ăn sáng”.

Cô gật đầu đưa hộp cơm cho cậu rồi tiếp tục cặm cụi sửa văn bản trên máy tính, chỉ có điều lúc cúi đầu xuống biểu cảm thê thảm của Viên Cảnh Thụy lại xuất hiện trước mặt

cô, cả hôm anh đứng ngoài ban công chỉ cho cô nhìn nhà anh nữa. Buổi tối hôm gặp Ôn Bạch Lương, anh dẫn cô tới tiệm thuốc mua thuốc, lúc bước ra còn rẽ sang hàng hoa quả mua lê, mặc cả với bà chủ quán dưới ánh đèn

chao nghiêng…

Cho dù Viên Cảnh Thụy lợi hại thế nào trong mắt người khác thì anh luôn rất tốt với cô.

Có lẽ phản ứng của cô có phần hơi quá.

Cô nghĩ thế, những ngón tay vẫn tiếp tục công việc của mình nhưng hồi lâu mới gõ được hai chữ, hai chữ đó vẫn sai.

Ba tiếng sau máy bay hạ cánh ở sân bay Song Lưu, lúc ra ngoài đã có người

đón, là thư ký họ Lý của ông Quý, phó chủ tịch thành phố J. Thư ký Lý

khoảng bốn mươi tuổi, nhìn qua là biết làm việc trong cơ quan nhà nước,

gương mặt luôn tươi cười, nhiệt tình tới mức khiến người khác khó mà từ

chối, cứ mở miệng ra là những lời khách sáo rập khuôn.

Đổng Tri Vy đi sau cùng, nhìn theo Viên Cảnh Thụy được một đám người vây quanh cùng

bước ra ngoài, bên ngoài sân bay đã có xe do chính quyền thành phố J

phái tới đợi sẵn, một chiếc Buick CL8 và một chiếc xe con bảy chỗ, chuẩn bị rất chu đáo.

Viên Cảnh Thụy đi đầu, lúc tới cửa xe bèn dừng chân rồi quay đầu lại.

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô, anh gọi cô: “Thư ký Đổng”.

Đổng Tri Vy đành bước lên, anh giới thiệu cô với thư ký Lý: “Đây là thư ký của tôi, Đổng Tri Vy”.

Trước đó thư ký Lý vốn không hề chú ý tới Đổng Tri Vy, nhưng lúc này cũng đưa mắt nhìn cô. Cô định đưa tay mở cửa xe nhưng thư ký Lý nhanh tay hơn đã mở trước cô, miệng mời hai người lên xe. Giám đốc Kiều và một người

khác cúi đầu lên trước, Viên Cảnh Thụy cũng ngồi vào chỗ, chỉ còn chỗ

sát cửa, Đổng Tri Vy bất lực ngồi vào chỗ đó, bên cạnh vẫn là sếp cô.

Cô có hàng trăm hàng ngàn lý do không muốn quá gần gũi anh, nhưng bây giờ xem ra, đó là việc không thể.

Cũng may Viên Cảnh Thụy đã bình thường trở lại từ lâu, suốt dọc đường thư ký Lý thao thao bất tuyệt giới thiệu cho họ những cảnh đẹp, những món ăn

ngon của tỉnh S, lại thêm hai người nữa trên xe chốc chốc góp chuyện nên không khí trong xe khá vui vẻ.

Thỉnh thoảng Viên Cảnh Thụy cũng nói

chuyện với cô, anh hỏi: “Thư ký Đổng, cô thấy thế nào?”. Giọng nói rất

bình thường, như thể mọi chuyện xảy ra trước đó chỉ là ảo giác của cô.

Cô dần dần bình tâm lại, trong lòng nghĩ chỉ cần thái độ của bản thân rõ

ràng, với hiểu biết của cô về anh thì anh sẽ không có hành động gì nữa.

Viên Cảnh Thụy là người đàn ông khá lười biếng trong việc đối xử với phụ nữ, anh quen với sự chủ động của người khác, hiếm khi chú tâm, hoặc có lúc

cũng có hứng thú với ai đó nhưng nếu không được đáp lại thì cũng qua đi

rất nhanh.

Đang miên man nghĩ thì bên tai vang lên tiếng thư ký Lý

nói chuyện với cô: “Thư ký Đổng đã tới tỉnh S bao giờ chưa? Có quen ăn

cay không?”.

Cô đáp: “Đây là lần đầu tiên tôi tới tỉnh S, có điều vị

nào tôi cũng ăn được một chút, ở Thượng Hải cũng có nhiều món ăn Tứ

Xuyên”.

Thư ký Lý bật cười ha ha: “Vậy thì tốt, đến tỉnh S bữa đầu

tiên nhất định phải ăn món Tứ Xuyên chính tông, tôi còn sợ con gái

Thượng Hải không ăn được cay nữa, anh Viên nói xem có phải không?”.

Viên Cảnh Thụy cười rồi quay sang nhìn cô: “Thư ký Đổng ăn được cay à?”.

Cô ngồi thẳng người rồi trả lời anh vừa ngắn gọn vừa nghiêm túc: “Vâng, thưa tổng giám đốc”.

Thái độ chuyên nghiệp của cô khiến thư ký Lý ngồi ở hàng ghế trên cũng ngạc nhiên quay đầu lại.

6

Đi đường cao tốc từ Thành Đô tới thành phố J cũng không


Duck hunt