XtGem Forum catalog
Không Thể Thiếu Em

Không Thể Thiếu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324570

Bình chọn: 8.5.00/10/457 lượt.

hà hàng.

Đó là một nhà hàng đồ ăn

Nhật Bản mới khai trương bên cạnh trạm xe lửa số một. Tri Vy và Tề Đan

Đan đang ngồi đợi món mì vừa gọi. Tề Đan Đan là bạn đại học của Tri Vy,

sau khi tốt nghiệp cùng đăng ký thi cao học với cô, hai người vừa học ôn thi xong, bụng đói meo. Bình thường Tề Đan Đan rất kén ăn, thấy nhà

hàng mới khai trương liền kéo Tri Vy vào ăn, không hề để ý tới Tri Vy

đang tiếc thương túi tiền của mình.

“Ăn một bát mỳ mà mất sáu mươi tệ, thà đi quán ăn kiểu Tây còn hơn”. Tri Vy vừa lật cuốn thực đơn vừa than thở.

Tề Đan Đan trừng mắt nhìn cô: “Điều gì quan trọng nhất trong cuộc đời hả?

Phải ăn ngon uống say. Em kiếm được cũng khá, sao cứ nghĩ không thông

thế nhỉ?”.

Tri Vy mỉm cười, đang định lên tiếng thì đột nhiên ánh mắt cô bị thu hút bởi một người vừa bước vào, cô không nói nữa.

Người vừa bước vào cửa là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, thân hình cao gầy. Bên cạnh là hai cô gái, ngoại hình cũng không có gì đặc biệt, chỉ

là mấy hôm trước anh ta xông vào phòng mắng chửi Viên Cảnh Thụy nên Tri

Vy có ấn tượng vô cùng sâu sắc, nhìn một cái là nhận ra ngay.

Tề Đan Đan thấy lạ bèn nhìn theo hướng ánh mắt cô, sau khi nhìn một cái cô ấy “xí” một tiếng.

Vị trí chỗ ngồi trong nhà hàng được ngăn cách bởi cửa kéo, ở giữa còn đặt

chậu cây xanh làm đồ trang trí, rất dễ ẩn nấp, người đó đi vào được mấy

bước là khuất sau tầm mắt của hai người, Tri Vy ngạc nhiên hỏi: “Chị

biết anh ta?”.

Tề Đan Đan gật đầu rồi dùng đũa gắp dưa góp được tặng kèm bỏ vào miệng.

“Quen, là con thứ hai nhà họ Trương, Trương Đại Tài”.

“Trương Đại Tài?”. Tri Vy cảm thấy cái tên này rất quen nhưng cô không nhớ ra mình đã nghe thấy ở đâu nữa.

Tề Đan Đan liếc mắt nhìn cô: “Em làm thư ký mà không chu đáo chút nào, người này có quan hệ với sếp em đấy”.

Nhắc tới Viên Cảnh Thụy là hai mắt Tề Đan Đan lại sáng rực lên, bất giác cô nghiêng người về phía Tri Vy và hỏi:

“Em có biết bố của hai anh em Trương Đại Tài là ai không?”.

Tri Vy lắc đầu, Tề Đan Đan mỉm cười đắc ý, cô chầm chậm nhả từng chữ trước mặt Tri Vy: “Chính là Trương Thành Phương”.

Tri Vy há hốc mồm ngạc nhiên, đương nhiên cô biết Trương Thành Phương là

ai, cái tên “Thành Phương” ngày nay vẫn sử dụng tên người đầu tiên thành lập ra nó, nguồn gốc của cái tên đó chính là người tên Trương Thành

Phương này.

Chỉ là Trương Thành Phương đã rời bỏ cõi nhân thế từ lâu, hơn nữa, khi ông ấy thành lập Thành Phương thì đó chỉ là một xí nghiệp

nhỏ ở vùng thôn quê ngoại ô Chiết Giang, làm những phụ kiện máy móc nhỏ

lẻ, đơn giản. Do gặp đúng lúc khủng hoảng kinh tế, việc làm ăn vô cùng

thê thảm, nợ nần chồng chất, đến mức chạm tới ranh giới của sự phá sản.

Ai mà tin được mười mấy năm sau, hôm nay nó đã trở thành tập đoàn doanh

nghiệp tiếng tăm khắp cả nước, có thể vươn dài cái vòi tới mọi ngóc

ngách.

Mì được mang lên tạm thời ngắt quãng câu chuyện của Tề Đan

Đan, nhưng cô đã có hứng nên chỉ thổi bớt hơi nóng trên mì rồi ăn vội

một hai miếng và bắt đầu câu chuyện.

“Nghe nói lúc Trương Thành

Phương chết hai anh em nhà họ Trương và những người khác trong nhà họ

Trương không hiểu sao đều ký hợp đồng từ bỏ Thành Phương, vì thế tập

đoàn Thành Phương đã trở thành tài sản của mẹ kế anh em họ Trương –

Trình Tuệ Mai. Chuyện sau này thì em cũng biết rồi còn gì, sếp em lợi

hại thế, rất giỏi theo đuổi phụ nữ”. Tề Đan Đan nói xong liền mỉm cười

rồi mím môi nháy mắt với Tri Vy.

Chuyện sau này…

Chuyện sau này

trong tập đoàn Thành Phương không ai dám nhắc tới, nhưng những chuyện có liên quan thì cô cũng có nghe qua rồi, sau khi Trương Thành Phương

chết, Viên Cảnh Thụy từ trước tới giờ vốn là trợ thủ đắc lực của Trình

Tuệ Mai đã cùng chị quản lý Thành Phương, sau đó còn kết hôn với chị.

Sau khi kết hôn được ba ngày Trình Tuệ Mai đã bất ngờ ngã trong buồng

thang máy và tử vong, sau đó anh nghiễm nhiên trở thành người sở hữu

cuối cùng của Thành Phương.

Cuối cùng Đổng Tri Vy cũng đã hiểu tại

sao cô cảm thấy ba chữ Trương Đại Tài quen thuộc tới vậy, cô đã từng

nhìn thấy cái tên này trên forum của công ty, nhưng chỉ nhắc tới thôi

chứ không có thông tin cụ thể, sau này cũng bị nhân viên quản lý nhanh

chóng xóa đi.

Cô vốn đã biết Trình Tuệ Mai và Viên Cảnh Thụy chênh

lệch tuổi tác khá nhiều, nhưng không ngờ ngay cả con chồng của chị cũng

tầm tuổi như Viên Cảnh Thụy, những lời người đàn ông đó kêu gào lại vang lên bên tai cô.

“Viên Cảnh Thụy, mày đừng tưởng giết chết Trình Tuệ

Mai là có thể ngồi yên hưởng phúc, tao nói cho mày biết Thành Phương là

của nhà họ Trương tao đây. Mày đợi đấy, sẽ có người cho mày biết tay”.

Giọng nói xua mãi không tan ấy khiến Đổng Tri Vy mặc dù ngồi trong quán ăn

điều hòa ấm áp nhưng vẫn cảm thấy gai lạnh nơi sống lưng.

Tề Đan Đan

không để ý tới sự thay đổi bất thường của Tri Vy, cô vẫn cao hứng kể

tiếp câu chuyện: “Những người còn lại của nhà họ Trương vẫn làm ăn ở

Chiết Giang và Giang Tô, có điều hai anh em Trương Đại Phong gần đây đều ở Thượng Hải, nghe nói dạo này họ tới tìm Viên Cảnh Thụy khá nhiều lần

rồi”.

“T