Không Thể Quên Em

Không Thể Quên Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327632

Bình chọn: 8.5.00/10/763 lượt.

ân, “Cao thủ, cậu có thể trả tiền rồi đấy”.

Xem như cậu biết điều, Tang Du trừng mắt.

Trả tiền xong, hai người ra khỏi cửa hàng nến. Có lẽ do trực giác của phụ nữ, Tang Du nghiêng đầu nhìn về hướng cửa hàng đối diện, một cô gái cao ráo mảnh dẻ đang trừng trừng nhìn mình và Tăng Tử Ngạo.

Cô huých tay vào người Tăng Tử Ngạo: “Này, có phải tôi cản trở vận đào hoa của cậu không? Nhìn kìa, người đẹp đối diện đang nhìn chúng ta đó”.

Tăng Tử Ngạo nhìn theo, thấy cô em gái Tăng Tử Kiều đang đứng bên kia đường, sực nhớ tối qua mình đã nhận lời hôm nay sẽ đi dạo phố mua đồ với cô, vì cô thất tình nên phải đi mua sắm đẩ xả stress.

Anh nhíu mày, giải thích với Tang Du: “Đừng nói bậy, đó là em gái tôi”.

“Em gái? Nhìn quen quá, hình như đã gặp ở đâu rồi?”

“Ừ, nó từng làm người mẫu ảnh cho tạp chí GS”.

“Thảo nào… Tăng Tử Ngạo, gen di truyền nhà cậu tốt thật, em gái cậu đẹp quá”.

“Dưới sự huấn luyện của tô, cậu cũng không kém nó đâu”, Tăng Tử Ngạo cười, nhìn Tang Du, “Đợi tôi, đến nói với nó một tiếng đã”.

Tăng Tử Ngạo định băng qua đường thì ngờ đâu Tăng Tử Kiều đã quay người bỏ đi. Khựng lại, anh đứng đó nhìn theo bóng cô em đi xa dần, cảm thấy xấu hổ vì mình đã thất hứa.

“Ủa, hình như em gái cậu giận rồi”, Tang Du đuổi theo.

“Không sao, nó còn trẻ con lắm, tối qua tôi hứa sẽ đi dạo với nó, kết quả là thất hứa rồi”.

Tang Du quan sát Tăng Tử Ngạo thật chăm chú: “Tôi phát hiện ra cậu rất có tiềm năng làm cha đấy”.

“Thế à? Cục cưng của bố, chúng ta phải đi mua món khác rồi.” Tăng Tử Ngạo khoác vai Tang Du, bất chấp sự vùng vẫy quyết liệt của cô, anh giữ chặt cô rồi đi vào một cửa hàng khác.

Suốt buổi chiều Thẩm Tiên Phi đều ở nhà để vẽ thiết kế, thậm chí còn không buồn ra khỏi phòng.

Hôm qua anh bất ngờ khi nhận được thông báo thực tập của Hoàng Đình, điều đó khiến anh sung sướng như điên. Trên thông báo ghi rõ, khi đến làm việc phải giao một bộ thiết kế, nên hôm nay anh nhốt mình trong nhà để thực hiện.

“Cạch” một tiếng, đèn trên bàn bật sáng, anh mới ngừng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối đen như mực tự lúc nào, bụng cũng hơi đói, nhờ ánh đèn bên ngoài, anh nhìn đồng hồ, đã bảy rưỡi tối.

Đứng lên mở cửa phòng, bên ngoài tối om, anh bất giác cau mày.

Hình như cả ngày hôm nay không nghe tiếng cô, xem ra cô không ở nhà rồi.

Từ buổi tối hôm đó sau khi cãi nhau, anh luôn trốn tránh cô, sợ rằng hai người chạm mặt sẽ ngại ngùng. Cô cũng biết ý, không còn lượn lờ trước mặt anh hệt hồn ma như trước.

Không biết là anh trốn hay là cô tránh anh.

Trong lòng có chút cay đắng, anh đến gần cửa bật công tắc mấy lần mà đèn phòng khác cũng không sáng. Ngẫm nghĩ một lúc rồi anh quay về phòng lấy đèn pin, ra ngoài, đến bảng điện ngoài cầu thang kiểm tra, quả nhiên đã đứt dây cầu chì.

Lại vào nhà, anh lấy dụng cụ rồi ra đó, kéo cầu dao xuống rồi bắt đầu thay cầu chì. Thay xong anh đẩy cầu dao lên, đứng ở hành lang, ngẩn ngơ.

Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của anh, anh gọi điện về cho mẹ, xin lỗi vì không thể về thăm bà được, mẹ anh nghe điện thoại rất vui vẻ, còn nói cứng: Về làm gì, nhắc mẹ đã phải đau khổ suốt hai mươi năm à?

Tuy mẹ nói thế nhưng ban đêm nhất định sẽ vui đến mức không ngủ được cho xem.

Anh nhất định phải xuất sắc hơn người, phải đón bà ra khỏi phố Tây.

Vào nhà, anh đang định bật đèn phòng khách thử thì giật mình bởi ánh sáng trước mắt.

Trên bàn ăn, những ngọn nến được xếp hình trái tim, góc phòng khách đặt hai giá nến cao, bên trên cắm hoa và nến, không khí thoang thoảng mùi hương quế ngọt ngào, ngửi thấy có cả mùi thanh ngọt.

Cô gái biến mất suốt ngày hôm nay, sau lưng có đôi cánh, trên đầu đội chiếc mũ lông, mặc váy công chúa xếp nếp trắng quái lạ đến không thể quái lạ hơn, bê một ổ bánh kem to, bên trên cũng cắm nến, từ từ đi đến trước mặt anh, hát cho anh nghe:

“Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday to Tiên Phi! Happy birthday to you…”

Cơ mặt co giật dữ dội, anh cứng người đứng đó, không nhúc nhích.

“Thẩm Tiên Phi, hôm nay là sinh nhật của anh, anh ước điều gì đi, sau đó thổi tắt nến”, Tang Du đưa ổ bánh kem cắm đủ hai mươi ngọn nến đến trước mặt anh.

Không nói lời nào, Thẩm Tiên Phi quay người bật đèn phòng khách lên.

Ánh đèn bất ngờ khiến Tang Du không kịp thích nghi, cô chớp chớp mắt liên tục cho quen với ánh sáng.

Cau mày, Thẩm Tiên Phi nói: Cô làm trò gì thế? Mặc cái kiểu này, giống … giống bệnh nhân tâm thần mới trốn viện ra!“

Lời Thẩm Tiên Phi hệt như gáo nước lạnh tạt vào khiến trái tim Tang Du bỗng lạnh ngắt, như thể rơi xuống vực sâu vạn trượng, không bao giờ trèo lên nổi.

Tăng Tử Ngạo khốn khiếp!

Ngày mai tôi sẽ lột da cậu, cái gì mà nhất định phải tạo ra một bầu không khí lãng mạn siêu cấp vô địch, gì mà con trai thích ngắm con gái ăn mặc như thiên sứ trong sáng, đáng yêu, ngọt ngào, gì mà lúc hát thì giọng phải trong trẻo, ngọt ngào, gì mà lúc nhìn chim ngố thì nhất định phải chớp chớp, suýt nữa làm mắt cô bị chuột rút… Toàn là những lời nhảm nhí, vớ vẩn!

Lúc sắp chạng vạng, cô đã trở về, thấy chim ngố cứ ở suốt trong phòng không ra, cô m


XtGem Forum catalog