
rất ấm ức chuyện Thẩm Tiên Phi bảo mình chẳng khác gì kẻ tàn phế, nên mọi chuyện cô đều tự làm, tuy không thể nói là làm tốt nhưng chí ít cũng có thể gọi là tự xoay sở được.
Thẩm Tiên Phi cũng không còn lạnh nhạt như trước nữ, thỉnh thoảng cũng trò chuyện với cô vài câu, nhưng đa phần thì anh cố thủ một mình trong phòng với bản thiết kế của mình.
Nói thật là, đối với sự thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ đó của Thẩm Tiên Phi, Tang Du vẫn có chút không quen lắm.
Cuộc sống chung của hai người, dần dần đi vào quỹ đạo hài hòa.
Cái duy nhất không đủ tốt đẹp đó là chính chuyện ăn uống, mà sự “không tốt đẹp” đó chỉ với Tang Du mà thôi. Thẩm Tiên Phi ngoài buổi sáng ở nhà dạy thêm ra, thì buổi chiều gần như không thấy bóng dáng đâu, chỉ đến tối mới trở về, mà lúc nào cũng ăn tối ở ngoài.
Còn Tang Du, vẫn còn gọi thức ăn ngoài mang đến.
Mùa hè nóng nực, chẳng biết đi đâu.
Thường ngày Tang Du ở nhà, hoặc là trốn trong phòng chơi game hoặc lên mạng “chát” với Tư Tư, Sa Sa, Sơ Sơ, Chu Tiên Tiên và mấy bạn học khác, còn không nữa thì hẹn Tăng Tử Ngạo đến võ quán tập luyện, nhưng lần nào đến lượt Thẩm Tiên Phi dạy thêm cho hai cô bé nữ sinh trung học, anh cũng thấy cô như hồn ma vất vưởng, qua lại trong phòng.
Có lúc Thẩm Tiên Phi không chịu nổi, phải túm cô lại làm giám thị tạm thời. Lần trước không biết cô đã dùng cách gì mà hai cô bé im lặng học hành, về sau lần nào hai cô bé cũng mang đủ thứ quà đến tặng anh, nào đồ ăn, đồ chơi, còn cô lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc, phớt lờ ánh nhìn tóe lửa của anh, giúp anh nhận hết quà cáp.
Đến khi hai cô bé nói rằng họ sẽ thi vào ngành thiết kế nột thất, khoa mỹ thuật thương mại, anh mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Cuối cùng, sau khi tiễn hai cô bé về rồi, anh không kìm được lao vào phòng Tang Du.
Trên ban công, Tang Du đang ngẩng đầu, đứng trên chiếc ghế nhỏ để với tay lấy móc áo treo quần áo, hôm qua cô dùng kẹp kẹp quần áo, vì móc áo dính chặt vào dây phơi quần áo, sức cô lại quá mạnh, kết quả là làm chiếc kẹp bị gãy, rơi xuống lầu dưới không thấy tung tích, không có thời gian đi mua, bây giờ chỉ còn nước thu quần áo lại.
Vẻ mặt đầy giận dữ, Thẩm Tiên Phi tiến đến, gầm lên: “Tang Du, tôi xin cô tìm chuyện gì đó có ý nghĩa hơn để làm, đừng có rảnh rỗi chỉ dẫn bậy bạ cho hai cô bé kia nữa, được không?”.
“Á… ”, giật bắn mình bởi tiếng gầm đột ngột, Tang Du đứng không vững, nhào ra phía trước.
Thẩm Tiên Phi không nghỉ ngợi gì, theo bản năng, anh lao đến ôm chầm lấy cô.
Và như thế, không hề báo trước, từ trên rơi xuống, mặt Tang Du chạm vào mặt Thẩm Tiên Phi, đôi môi cô vừa khéo dính vào môi Thẩm Tiên Phi.
Đau quá!
Muốn đưa tay sờ lên đôi môi bị dập đau, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt đen nhánh đang mở lớn trước mắt mình, cô chớp chớp mắt, nhìn kỹ, lúc đó mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Cô không những ôm cổ Thẩm Tiên Phi mà còn “cưỡng hôn” anh, cô lại vi phạm điều hai trong bản cam kết rồi.
Căng thẳng không tả xiết, cô vội đẩy Thẩm Tiên Phi ra, cướp lời: “Chuyện này không thể trách em, nếu không phải do anh hét lên với em thì em cũng không bị giật mình, càng không thể … càng không thể đụng chạm anh!”
Gò má và tai Thẩm Tiên Phi nóng rực lên, anh sờ đôi môi đau buốt, nhưng lại thấy trên ngón tay có dính máu.
Tang Du thấy máu thì mới nhận ra môi mình cũng đang đau rát, đưa tay lên sờ lại càng đau hơn, mà hình như còn sưng nữa, ngón tay và môi cũng dính dính, cô nhìn lại, ngón tay dính máu! Tang Du kêu lên: “Đó là máu của em! Răng của anh cứng như vậy làm gì vậy hả? Ngực cứng, răng lại càng cứng…”
Thẩm Tiên Phi nhẫn nhịn đã lâu cuối cùng không kìm nổi, lạnh lùng cắt ngang: “Cô có thấy răng ai mềm không? Hay là răng cô mềm? Có phải thiếu canxi, bị loãng xương đâu”.
Chùi sạch vết máu, Thẩm Tiên Phi sờ sờ đôi môi đau rát rồi bỏ đi, hình như quên bẵng mất mình đến đây để làm cái gì.
“Chim ngố chết tiệt, chẳng trách là chim ngố, mỏ chim vừa nhọn vừa cứng. Á, … đau thật… ” Tang Du bịt miệng, bay vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa đôi môi đang rỉ máu.
Để tránh cho vết thương bị nhiễm trùng, Tang Du lại chạy về phòng, mở hộp thuốc, nhìn đống thuốc đỏ, băng dính… trong đầu cô hiện lên cảnh tượng đôi môi màu tím còn dán urgo màu da lên, bất giác cảm thấy hệt như ác mộng. Trong thùng rác đầy ắp khăn giấy, nhưng máu vẫn chảy mãi, cô soi gương thật kỹ, khóe môi bên phải bị răng Thẩm Tiên Phi cắn vào rách một đường. Cuối cùng cô hạ quyết tâm, xé một miếng urgo dán lên môi.
Ôm gối mèo Kitty, cô trèo lên giường, hai mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà.
Nụ hôn “kịch liệt” ban nãy, đó là nụ hôn đầu của cô. Trước kia là thời trung học lúc ở bên Giang Nam, cậu ta muốn hôn cô, hậu quả là bị cô đấm cho một trận. Nếu đối tượng là chim ngố, cô nghĩ nhất định mình sẽ không chối từ.
Cơn đau trên môi khiến cô không kìm được mắng một tiếng: “Chim ngố chết tiệt!”.
Ai nói nụ hôn đầu rất đẹp, nếu cũng “hôn” được ra kiểu này mà gọi là đẹp, thế thì lúc trước cô học võ đã hôn nệm không biết bao nhiêu lần rồi, có thể gọi là càng đẹp hơn không.
Lại sờ vào đôi môi đ