
c đẹp trai độc thân mới đến này mà ai cũng dâng trào dòng máu lang sói, lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng sói tru, đặc biệt là trong nhà vệ sinh, tiếng sói ấy đúng là không lúc nào ngớt.
Ngoài nụ cười phải có trong công việc, còn bình thường, Cao Thiến chưa bao giờ thấy giám đốc Thẩm cười, hơn nữa còn cười rất “nhiệt tình”, mê người như vậy, hôm nay cô đúng là lời to rồi.
Cao Thiến vỗ cỗ trái tim bé nhỏ đang đập loạn trong lồng ngực, gõ cửa rồi cao giọng hơn, “giám đốc Thẩm…”
Hoàn hồn lại, Thẩm Tiên Phi thấy thư ký Cao đang tươi cười rạng rỡ, anh ho khẽ:”Vào đi”.
“Giám đốc Thẩm, phó tổng Vu của tập đoàn Tang thị cần gặp anh, hiện đang sắp xếp cho cô ấy ngồi ở phòng họp”, Cao Thiên dè dặt nói.
Phó tổng Vu của Tang thị, họ Vu tên Giai, người phụ nữ cao ngạo đó mới nhìn là khiến người ta thấy rất khó chịu. Trong ngành của họ, ai cũng biết cô ta dựa vào đại gia Tang Chấn Dương nên mới có được vị trí của ngày hôm nay. Tháng trước cô ta đến tìm giám đốc Thẩm, Cao Thiến mới bết thì ra cô ta là bạn học đại học của anh. Thấy thái độ của giám đốc Thẩm với cô ta đặc biệt dịu dàng, tất nhiên Cao Thiến không dám chậm trễ.
Ngày kia là mở thầu rồi, Vu Giai lại đến tìm anh?
Thẩm Tiên Phi nhìn tư liệu về Tang thị trước mặt. Tham gia tranh thầu hạng mục khách sạn Hoàng Đình này, hiện có thực lực nhất chính là Tang thị và công ty GD. Bản thiết kế của khách sạn Hoàng Đình do anh vẽ, anh cũng là tổng phụ trách hạng mục công trình này. Mà khi sắp mở gói thầu thì Vu Giai vốn là bạn học cùng lớp đại học lại đến tìm anh, thực sự không phải là một hành động sáng suốt.
Xưa nay anh chỉ vốn nhìn nhận thực lực, chứ không phải qua quan hệ.
Hoàng Đình lại càng có quy tắc của Hoàng Đình.
“Nói với cô ấy tôi đang họp, không tiện tiếp khách.” Thẩm Tiên Phi sắp xếp gọn gàng mấy bộ văn kiện trên bàn, nói với Cao Thiến:”bắt đầu từ bây giờ, mọi công ty tham gia đấu thầu lần này, cho dù là điện thoại yêu cầu hẹn gặp trước hoặc đến tận đây tìm tôi, tôi đều không gặp”.
“Vâng, giám đốc Thẩm.” Cao Thiến gật đầu vui vẻ, sau đó lui ra ngoài. Giám đốc Thẩm không hổ danh là thần tượng của cô, đúng là quá sáng suốt!
Lúc ấy, ca khúc Tha Thứ vang lên, Thẩm Tiên Phi liếc nhìn, A Mục tìm anh! Anh nhướn mày rồi nghe máy.
“A Phi, tôi muốn uống trà, trưa nay có rảnh không? Mời tôi uống trà đi.”
A Mục đúng là càng lúc càng trơ trẽn. Thẩm Tiên Phi nghĩ thế, đồng thời cũng buộc miệng:”Cậu đúng là ngày càng trơ trẽn đấy, tôi đã gặp những người mặt dày rồi, nhưng chưa thấy ai dày như cậu’.
“Kẻ trơ trẽn là cậu đấy chứ, đá em gái người ta đi, bây giờ người ta tội nghiệp chạy đến chỗ tôi tìm chút an ủi.” A Mục không thích hợp làm bác sĩ mà hợp làm diễn viên hơn, có thể diễn được những màn khóc sướt mướt.
Thẩm Tiên Phi vừa nghe nói Tang Du lại đến trị liệu tâm lý thì bất giác thấy hồi hộp.
Từ sau lần nghe Tang Du kể lại những chuyện cũ, anh bắt A Mục phải nhận lời mình là sau này nếu Tang Du đến bệnh viện trị liệu tâm lý, bắt buộc phải thông báo cho anh biết. Nhưng sau đó Tang Du cứ bận suốt, cuối cùng đến hôm nay mới có chút tin tức.
“Khi nào cô ấy đến chỗ cậu”, Thẩm Tiên Phi hỏi gấp.
“Xem bộ dạng cuống quýt như khỉ của cậu kìa, người không biết chắc sẽ nghĩ cậu đánh mất vợ mình thật.” A Mục có ý sỉ nhục bạn mình, “cô em ấy hẹn tôi trưa nay đi ăn cơm uống trà. Café Thượng Đảo ấy, muốn trả tiền thì cút ngay đến đây”.
“Đơi tôi đến rồi hai người hãy bắt đầu”. Thẩm Tiên Phi cúp máy rồi ra khòi văn phòng, thấy Cao Thiến không có ở đó thì dặn dò một trợ lý khác, “thư ký Cao về thì chuyển lời với cô ấy là tôi có hẹn ra ngoài ăn trưa, có chuyện gấp thì gọi vào di động cho tôi”.
Đi vòng qua phòng họp, anh xuống bằng thang máy khác rồi đến thẳng bãi đậu xe, chiếc xe màu trắng bạc từ từ lao vút đi.
Tin nhắn đến, là của A Mục: Tạm thời có việc không đi được, nhưng cậu có thể vun đắp tình cảm vớ cô em ấy trước, chưa biết chừng có thể nhớ ra gì đó. Đến thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ cáo lỗi với cô ấy.
Cái tên A Mục chết tiệt, rút chân ngay trước khi lâm trận, một mình anh đi thì làm sao đối mặt với người ta, chẳng lẽ nói rằng:”Này, tôi là chồng của cô thật à?”.
Tang Du, Tang Du, từ hôm đâm phải cô, từ khoảnh khắc gặp lại cô trong phòng khám của A Mục, anh như bị trúng độc của cô vậy, trong đầu luôn nghĩ đến người bị anh đâm phải đến ngất đi – Tang Du.
Chiếc xe lao nhanh trên đường, một lúc sau đã đến quán café Thượng Đảo.
Vào trong quán, từ xa anh đã thấy một cô gái tóc dài ngồi gần cửa sổ, đang nhấm nháp thứ gì đó một cách tao nhã. Dáng sau lưng của Tang Du anh đã nhớ, tuy lần này ngồi quay lưng lại nhưng mái tóc dài ấy khó mà quên được.
Anh thích những cô gái tóc dài.
Thẩm Tiên Phi ngẩng lên, nhìn đồng hồ trên tường, mười một giờ năm mươi phút, anh đã gấp đến độ chỉ mất có mười phút để đến đây, nghĩ lại anh đã lái xe nhanh đến mức nào.
Chầm chậm tiến đến, Thẩm Tiên Phi đang định ngồi xuống chiếc ghế chếch phía sau cô, lúc ấy một nhân viên phục vụ bê đĩa đồ ăn đến, anh định quay người một cái, không ngờ lại đánh đổ ly nước chanh trên đó và hất trúng người