
ã lâu. Khi
chơi bóng, đương nhiên sẽ dốc toàn lực ứng phó. Sau một hiệp bóng, điểm
hai bên bằng nhau, đội cổ vũ hét khản cả giọng dưới sân, đội viên trên
sân bị thương trầm trọng, nhất là lớp của Vệ Lam.
Học sinh nam trong đội bóng rổ của lớp
gồm mười người, một người bị thương ở tay, hai người quá mệt, hai người
bị phạt do phạm quy. Khi trận đấu được cộng thêm năm phút, trên sân chỉ
còn lại bốn người, trong đó có Triệu Phi.
Không biết làm sao, lớp trưởng Trần
Phong với lòng tự tôn nặng mười bảy cân, cởi áo khoát, hiên ngang lẫm
liệt nói: “Mình ra sân.”
Cậu đứng bên cạnh Vệ Lam, làm cô giật mình, hoài nghi hỏi: “Lớp trưởng đại nhân, cậu xác định cậu đích thân xuất trận sao?”
Tên nam sinh béo mập, sáng sủa ôn tồn cười ha ha: “Thêm một người dù sao cũng mạnh hơn, lại có thể yểm trợ cho Phi nhà cậu!”
Quan hệ giữa lớp trưởng và Vệ Lam không
tệ, cho nên mới dám nói đùa như vậy. Vệ Lam liếc cậu một cái, khi quay
đầu thì thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang chậm rãi đi ngang qua phía sau.
Cô quay lại, quả nhiên thấy Đoàn Chi Dực không có gì để làm này đang đi ngang qua sân thể dục.
“Này! Đoàn Chi Dực!” Do Vệ Lam ghi thù với cậu, lúc này trong đầu liền nảy ra ý định trả thù.
Đoàn Chi Dực dừng bước, thờ ơ liếc sang hướng cô.
Lúc này, toàn bộ người trên sân đều bị hai người họ thu hút, nhất thời nín thở, cảm thấy bầu không khí im lặng như tờ.
Vệ Lam tiến lên trước, hất mặt, ngang
nhiên nói: “Đoàn Chi Dực, tôi nghe nói trước kia cậu là cao thủ bóng rổ. Hiện lớp chúng ta phải thi đấu bù giờ, đúng lúc thiếu một người, cậu là một thành viên trong lớp, hẳn là nên thể hiện tài nghệ của cậu một chút đi.”
Đoàn Chi Dực nhìn cô như nhìn một con ngốc, khóe miệng cười khẩy, xoay người muốn bỏ đi.
Nhưng cậu còn chưa cất bước, Vệ Lam lại vội vàng lên tiếng: “Sao vậy? Không muốn vào sân? Hay là không vào được?”
Đối với hành động kiêu ngạo không biết
sống chết này của Vệ Lam, ai cũng hít sâu một hơi. Triệu Phi và Quách
Chân Chân đã nhanh chóng chạy đến, một trái một phải giữ chặt lấy cô.
Triệu Phi khẽ nói vào tai cô: “Vệ Lam, cậu làm gì vậy? Cậu biết rõ cậu
ấy…”
Phần tiếp theo không cần nói cũng biết.
Quách Chân Chân cũng hổn hển bấu cô: “Không phải cậu điên rồi chứ!”
Đoàn Chi Dực sững sờ quay đầu lại vài lần, mặt lạnh như tiền, mắt như dao găm, cứ nhìn cô chằm chằm suốt vài giây.
Cũng chính vì ánh mắt lạnh lùng này mà
làm cho Vệ Lam có chút sợ hãi cùng bối rối. Đoàn Chi Dực vừa cởi áo
khoác ngoài, vừa chậm rãi đi về phía sân bóng.
Triệu Phi ngẩn người vì bất ngờ, nhưng bên kia trọng tài đã thổi còi. Cậu đành phải lắc đầu, quay trở lại sân bóng.
Chân trái của Đoàn Chi Dực không được
nhanh nhẹn, mặc dù có thể chạy nhảy, nhưng động tác xem ra rất không
được tự nhiên, cũng rất khó coi, so với vẻ mặt điển trai của cậu, thì
điều này đúng là chẳng tương xứng.
Những học sinh ở ngoài sân, vì chuyện
cậu ra sân, gần như không ai tiếp tục hô hào cổ vũ nữa, mà mỗi người đều căng thẳng nhìn chằm chằm cậu.
Lúc này Vệ Lam ngoài việc có chút bối
rối không biết từ đâu ra, nhìn thấy Đoàn Chi Dực không được tự nhiên
chạy trên sân, xem ra cậu ta cũng cố gắng lắm.
Các thành viên của lớp khác, cũng không
nể nang Đoàn Chi Dực, trong lúc hai bên giành giật, còn cố hết sức đụng
cậu ta thật mạnh, có mấy lần cậu ta suýt chút té ngã. Còn lớp của Triệu
Phi, bởi vì cũng có ít nhiều khúc mắc với Đoàn Chi dực, cho nên cũng
không ai chuyền bóng cho cậu ta.
Vài phút trôi qua, Đoàn Chi Dực ngay cả cơ hội đụng đến bóng cũng rất ít, chứng đừng nói ném bóng.
Nhìn thấy sắp hết giờ, lớp Vệ Lam bỏ sau hai điểm. Vệ Lam nhìn điểm số mà trong lòng căng thẳng, lại nhìn thấy
Triệu Phi vừa mới giành được bóng lại bị hai tên giữ lại, bèn quên hết
mọi chuyện đứng lên ho to: “Phi ơi cố lên!”
Tiếng hô cổ vũ này rất chói tai, làm cho cả người Đoàn Chi Dực đang đứng ở trên sân run nhẹ. Một cầu thủ bên đội kia ngăn bóng trong tay Triệu Phi, lúc trái bóng bay qua giữ sân, Đoàn
Chi Dực đột nhiên tăng tốc về phía trước, giống như một tia chớp cướp
lấy bóng.
Lúc này đã bắt đầu thời gian đếm ngược,
đội bên kia nhìn thấy bóng trong tay Đoàn Chi Dực, nhanh chóng chạy đến
áp đảo, Đoàn Chi Dực vừa di chuyển bóng về cho mình trong hiệp này, thì
đã bị ba người ngăn lại.
Con mắt của cậu ta ngước lên, bắt lấy
bóng, dáng người mặc dù không đẹp nhưng cơ thể có thể uyển chuyển nhanh
nhẹn, đột ngột nhảy từ dưới lên, cách một khoảng cách khó mà tin được,
ném bóng vào trong rổ.
Trái bóng bay một đường cong rất đẹp,
trong tiếng thổi còi của trọng tài, trái bóng rơi hoàn toàn vào rổ. Ở
ngoài sân liên tục vang lên những tiếng rít.
Ba điểm áp đảo khó mà tin được, làm cho
lớp Vệ Lam chuyển bại thành thắng. Ngay lúc bóng đi vào rổ, các cầu thủ
đều đổ dồn ánh mắt về Đoàn Chi Dực, cuối cùng vì mất thăng bằng mà té
ngã xuống đất.
Là một đội trưởng Triệu Phi nhanh chóng chạy đến, đưa tay ra với cậu ta.
Đoàn Chi Dực chỉ lạnh nhạt nhìn cậu một cái, tự mình chống tay, cố gắng đứng dậy.
Vệ Lam ghét nhất thái đột kiêu ngạo lạnh lùng này