Ring ring
Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322684

Bình chọn: 10.00/10/268 lượt.

ranh.

Cô hậm hực định cất mấy quyển truyện

tranh, nhưng chưa kịp bỏ vào cặp thì đã bị Đoàn Chi Dực vươn tay ngăn

lại. “Có chuyện năn nỉ người khác mà chỉ có chút thành ý thế thôi sao?”

Mắt Vệ Lam sáng rực lên, tưởng rằng đã

có hy vọng nên vội vã nhét mấy quyển truyện vào tay Đoàn Chi Dực, rồi

nói: “Cậu còn muốn gì nữa?”

Đoàn Chi Dực lướt sơ qua cái bìa của

quyển truyện, sau đó tiện tay nhét vào cặp mình, rồi mới bâng quơ nói:

“Tôi còn chưa ăn cơm.”

Vệ Lam biết điều, lập tức nói: “Mình mời cậu.”

Đoàn Chi Dực không nói gì, lãnh đạm xoay người đi.

Vệ Lam vừa căng thẳng vừa mừng rỡ đi

theo sau cậu. Nhưng vừa ra khỏi vườn hoa, đi được mấy bước Đoàn Chi Dực

bất ngờ quay đầu lại, mặt mang theo vẻ tức giận, bực bội quát: “Đừng có

đi sau lưng tôi!”

Vệ Lam bị cậu ta quát nên hơi sững người ra, chân cũng vô thức bước nhanh tới trước, đi ngang hàng, cách Đoàn

Chi Dực khoảng nửa mét. Cô chẳng hiểu ra làm sao nên vò đầu: “Không đi

sau cậu thì sao biết cậu muốn đi đâu. Cái cậu này sao mà kỳ cục thế

nhỉ?”

Đoàn Chi Dực lườm cô một phát thật dữ dằn, nhưng không trả lời câu hỏi của cô.

Hai người sóng vai nhau đi ra cổng

trường, khi đến trước cửa một quán hoành thánh, Vệ Lam bỗng dừng bước,

chỉ vào bảng hiệu. “Hoành thánh ở đây ngon lắm nè.”

Tuy Đoàn Chi Dực cũng dừng bước, nhưng

cậu vẫn không có hành động gì khác. Vệ Lam thấy mặt cậu có vẻ không

thích lắm thì vội vàng nói: “Mình không có gạt cậu đâu, hoành thánh ở

đây rất ngon, không tin thì cậu nếm thử xem, nếu không ngon thì mình đi

quán khác, dù sao thì cũng là mình mời cậu mà.”

Lúc ấy Đoàn Chi Dực mới chịu theo cô vào cái quán nhỏ chật chội và chen chúc kia.

Có lẽ là trước nay Đoàn Chi Dực chưa bao giờ vào những quán nhỏ bên đường thế này nên từ lúc bước vào cửa, mặt

cứ cứng đờ, trông rất khó coi.

Vệ Lam thì chả thấy gì, khi hoành thánh

được bưng lên, cô còn chủ động đưa cho cậu cái muỗng duy nhất. “Ăn thử

đi, ngon lắm đấy!”

Nói xong, cô bắt đầu cắm cúi vào tô hoành thánh. Đợi tên này trong vườn hoa suốt 2 tiếng đồng hồ, đói quá trời quá đất.

Đoàn Chi Dực im lặng nhìn cái đầu gần

như đang vùi vào tô hoành thánh của cô. Khi cô ăn, tóc đuôi ngựa trên

đầu cũng hơi đung đưa theo. Vẻ mặt lạnh tanh của cậu bỗng thoáng thả

lỏng ra, mắt đăm đăm như đang trầm tư.

Vệ Lam húp mấy húp xong, ngẩng đầu lên thấy cậu còn chưa động đậy thì ngồm ngoàm nói: “Cậu ăn đi chứ, ngon thật mà.”

Đoàn Chi Dực nhíu mày, rốt cuộc cũng chịu cầm muỗng lên, ăn một cách từ tốn.

Thật ra trước nay Đoàn Chi Dực không quá kén ăn. Đối với cậu mà nói, thức ăn chỉ là một thứ cần thiết để duy trì sự sống mà thôi, ngon dở gì cũng chả sao. Nhưng khi ăn món hoành thánh

nóng hổi này vào, lòng cậu tự nhiên dâng lên một chút ấm áp. Đương

nhiên, đó cũng chỉ là chút gì đó không nắm bước được mà thôi.

Đoàn Chi Dực ăn được nửa chén hoành thánh thì đặt muỗng xuống.

Vệ Lam ăn sạch xong, thấy tình hình trong chén của cậu thì tiếc rẻ mà chép lưỡi.

“Đoàn Chi Dực, cậu đồng ý không tham gia cuộc thi kiến thức nữa đúng không?” Từ quán hoành thánh bước ra, Vệ Lam nhắc lại chuyện lúc nãy. Bây giờ cô đã có chút tự tin hơn. Lấy truyện

tranh của cô, ăn cơm cô mời, Đoàn Chi Dực đã nhận hối lộ thì không thể

trở mặt được.

Ai ngờ, Đoàn Chi Dực chỉ thản nhiên liếc cô một cái, thấy vẻ mặt đắc ý của cô thì sa sầm mặt lại: “Cậu cảm thấy

tôi lấy vài quyển truyện tranh, ăn nửa chén hoành thánh của cậu là sẽ

nhận lời với cậu sao? Đúng là ngây thơ!”

“Ê!” Mặt Vệ Lam biến sắc, tâm trạng vui

vẻ vừ rồi bỗng trở nên tệ hại, thiếu chút nữa là cô nhảy dựng lên, chỉ

vào mặt Đoàn Chi Dực. “Sao cậu lại làm thế được chứ?”

Cô nghĩ ngợi, xong cảm thấy bất lực,

cuối cùng níu cặp sách Đoàn Chi Dực lại. “Nếu cậu không chịu nhận lời

thì trả truyện tranh lại cho tôi, tôi không tặng nó cho loại người như

cậu đâu!”

Đoàn Chi Dực kéo cặp sách lại, đeo ra

sau lưng, hững hờ liếc cô một cái rồi đi thẳng về phía chiếc xe hơi màu

đen đã đậu trên đường không biết từ lúc nào.

Đến khi xe chạy đi mất, Vệ Lam mới hoàn

hồn lại, tức đến nỗi muốn ngồi bệt xuống đất mà khóc. Nịnh nọt cậu ta cả đêm, còn mất mấy quyển truyện và một tô hoành thánh, thế mà lại không

được gì.

Sao trên đời này lại có kẻ đáng ghét đến thế chứ!

Thời gian diễn ra cuộc thi chỉ còn hai

ngày, Triệu Phi bị loại nên tâm trạng sa sút, thuyết phục Đoàn Chị Dực

chưa thành công khiến Vệ Lam sứt đầu mẻ trán. Cô vốn đang nghĩ sẽ tiếp

tục cố gắng đi xin Đoàn Chi Dực nhưng cả tuần nay, Đoàn Chi Dực lại

không đến trường, kế hoạch năn nỉ của Vệ Lam đương nhiên bị đổ bể.

Một ngày trước khi diễn ra cuộc thi, sau khi Vệ Lam đắn đo rất lâu, cuối cùng đã ra một quyết định vĩ đại. Cô

quyết định nhường suất của mình cho Triệu Phi, dù sao cậu ấy cũng cần

năm điểm kia hơn cô.

Vì thế, cô lén gia đình gọi điện thoại cho giáo viên, nói bệnh viêm dạ dày cấp tính của mình bị tái phát.

Không thể đến trường, cũng không thể ở

nhà khiến ông bà nội sinh nghi, mấy ngày này, Vệ Lam chỉ có thể ngày

ngày lưng đeo cặp táp đi sớm về trễ, giả bộ ra dáng đến trường.

Ch