XtGem Forum catalog
Không Nghe Lời Vậy Mời Xuống Giường

Không Nghe Lời Vậy Mời Xuống Giường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325235

Bình chọn: 7.00/10/523 lượt.

Thần xách theo cái lồng chạy đi, hoàn toàn không để ý đến

cảm giác của người cô bị gạt sang một bên.

Ngay cả cơ hội tá hỏa với một lớn một nhỏ làm chuyện như vậy với cô Ôn Hân cũng không có, thì đã bị cô lập rồi.

Thật đúng là.... Ôn Hân bất đắc dĩ đuổi theo phía sau hai người.

Giáo viên chủ nhiệm của Noãn Noãn nhìn thấy cô, liền vẫy tay với Ôn Hân, ý bảo cô ngồi xuống, đợi cô ngồi xong, giáo viên trẻ dán vào bên tai Ôn Hân nói: “Kỳ học này Noãn Noãn biểu hiện đặc biệt tốt, lần này chủ động đảm nhận tiết mục của lớp, chuyển tới tiết mục sau là đến...."

Giọng nói hạ thấp, giáo viên phụ trách giới thiệu chương trình đã lên

đài: "Dưới đây là tiết mục biểu diễn của học sinh lớp hai năm ba và phụ

huynh—— tiết mục ‘Vua Sư Tử’, xin mọi người hãy đón xem."

Người lên biểu diễn đầu tiên làm Ôn Hân không nhịn được thiếu chút thì

phun ngụm nước vừa mới uống ra: thiếu tá Lệ mặc quân trang màu xanh ô

liu trên đầu quấn băng mặt con tinh tinh, nếu như không phải phía dưới

“chiếc mũ” đó viết hai chữ tộc trưởng tinh tinh, cô thật sự không nhận

ra gương mặt kia rốt cuộc vẽ cái gì.

Thiếu tá diễn ngược lại rất chuyên nghiệp, mặt nghiêm túc thuộc lòng lời thoại: "Quốc vương mới của chúng ta ra đời rồi, tên của ngài là Simba!"

Theo nội dung vở kịch, tộc trưởng tinh tinh ôm Simba ra ngoài, Ôn Hân

lại lần nữa không khống chế nổi: bạn nói thử xem nếu Tiểu Tiền sắm vai

Simba thì đóng vai Simba thôi, nhưng ai lại thấy chú sư tử nhỏ vừa mới

ra đời mà lông cổ lại dài như thế….

Toàn bộ màn diễn xuất tuy chỉ vẻn vẹn năm phút đồng hồ, ngoài lúc Noãn

Noãn đóng vai sư tử mẹ sau khi sinh yếu ớt, đóng quá mức xém chút ngã

nhào một cái, cộng thêm sư tử bố Hoàng Tiểu Dương suýt nữa quên mất lời

thoại của một câu chỉ có năm chữ ra, tất cả đều rất thuận lợi.

Diễn xuất kết thúc, Ôn Noãn được Lệ Minh Thần ôm thẳng xuống sân khấu,

dọc theo đường đi, cô bé hướng về phía những bạn học trước kia cười bé

là người không ai muốn, người bạn nhỏ gần như là dùng cách hét lên để

nói "Đây là dượng út của tôi, dượng ấy là quân giải phóng, dượng ấy là

một sao hai gạch đấy! !"

Ôn Noãn hôm nay thật sự vui vẻ, Ôn Noãn vui, Ôn Hân cũng rất vui.

“Một nhà ba người” ngồi cùng nhau xem hết chương trình tâm tình tốt

khỏi phải nói, hoạt động phỏng vấn của thiếu tá Lệ coi như là chính thức bắt đầu.

Giáo viên trong trường cảm thấy sự thay đổi của Ôn Noãn là bắt đầu từ

người dượng út này, các phụ huynh cũng tò mò, trước kia đứa trẻ nhà mình thấy con quỷ đáng ghét là trốn, làm sao lại bị tên đàn ông dáng người

cao lớn thô kệch làm cho biến thành khiến người khác ưa thích như hiện

tại.

Ôn Hân nhìn chằm chằm vẻ mặt ôn hòa của người đàn ông, trả lời kiên nhẫn kỹ càng từng câu từng chữ, cô lần nữa khẳng định tính chính xác trong

sự lựa chọn của mình.

Vui quá hóa buồn, đám người tản đi, lúc này Ôn Hân mới phát hiện ra, Ôn Noãn và Tiểu Tiền đều không thấy đâu!

"Dì ơi, con mới vừa thấy Ôn Noãn và một người phụ nữ đi tới bên kia." Một cô bé gái là bạn học cùng lớp của Ôn Noãn nói với cô.

Ôn Hân giận đến nỗi cả người phát run, cô cho rằng mình đã nói rất rõ ràng với Chu Giai Di rồi.

Tay cô run run lấy điện thoại di động ra, bấm số lần trước vừa khéo lưu lại.

"A lô?" Đầu điện thoại bên kia, âm thanh của Chu Giai Di khàn khàn,

nhưng Ôn Hân lại không nghĩ tới thứ khác, “Chu Giai Di, lần này cô lại

dẫn Noãn Noãn đi đâu rồi!”

Chu Giai Di: ! Trong điện thoại, Chu Giai Di trả lời khiến lòng của Ôn Hân đột nhiên

trùng xuống. Chu Giai Di nói: "Noãn Noãn không ở cùng tôi, tôi ở sân

bay...." Đầu điện thoại bên kia, tiếng thông báo hành khách đăng ký láng máng nói cho Ôn Hân biết, Chu Giai Di không nói dối.

Không phải cô ta thì là ai? Điện thoại ngắt kết nối bị Ôn Hân nắm trong

lòng bàn tay vang lên tiếng rắc rắc, trong đầu bay qua từng trang tin

tức tất cả đều là các loại mặt xấu gần đây thường thấy trên TV và mạng

Internet.

Cái gì mà bé gái bị lừa bán đến nông thôn làm con dâu nuôi từ bé, bé nam sau khi bị làm cho tàn tật thì đưa vào nhóm người ăn xin để đi xin ăn ở ven đường…. Xuống chút nữa, Ôn Hân đã không dám nghĩ đến.

Ôn Hân không còn sức mà đi lại nên ngồi xổm trên đất, trên vai nóng

lên, trong khe hở của cánh tay cô nhìn thấy thiếu tá Lệ là cấp trên cũng hạ mình ngồi xổm bên cạnh cô, vẻ mặt của thiếu tá Lệ trầm ổn hoàn toàn

đối lập với vẻ tay chân luống cuống của mình, “Đừng nóng vội, gọi cho

bạn bè thân thích hỏi thử xem, có phải là đã được ai dẫn về nhà đi chơi

rồi không?”

Bạn bè của nhà họ Ôn ở thành phố C không nhiều, mặc dù biết khả năng Lệ

Minh Thần nói là cực kỳ nhỏ bé, nhưng Ôn Hân vẫn gọi điện thoại hết cho

những người cô có thể nghĩ đến, thậm chí bao gồm cả nhà hàng xóm và mấy

nhà khác Ôn Noãn học chung một trường tiểu học cũng gọi hết một lượt.

Kết quả có thể nghĩ là biết…. không có.

Noãn Noãn, rốt cuộc con bị ai dẫn đi rồi!

Bầu trời đã từ đỏ thành chạng vạng cho đến khi khuya, dưới đèn đường và

ánh sao, một chiếc xe chạy như bay trên các đường lớn ngõ nhỏ của thành

phố C, khi vút qua một quầy đồ ăn vặt