Duck hunt
Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám

Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328384

Bình chọn: 7.5.00/10/838 lượt.

ệt Phàm học theo cách kể chuyện,

miêu tả truyền thuyết này rất thần kỳ.

Nguyệt Hiên chen vào nói: “Nương nương, người đừng nghe nàng ấy nói bừa, lúc ấy Hoàng Thượng nào có uy vũ như

vậy, khi đó Hoàng Thượng còn rất giả ngu, chỉ hô to bảo người ta đến cứu mạng” Nguyệt Hiên nói mới là chân tướng.

Phiêu Tuyết nghe xong, có thể cho phép

mình bỏ qua cảm giác không thoải mái trong lòng, trước kia nàng có thể

không quan tâm chuyện của Tuấn Lạc với nữ nhân khác, nhưng bây giờ không thể, nàng để ý, nàng để ý chết được.

Phiêu Tuyết không muốn thừa nhận ý nghĩ chân chính trong nội tâm mình, nàng kéo Nguyệt Hiên qua, tận lực dùng

ngữ khí thoải mái nói: “Nguyệt Hiên, ngươi kể cho ta, đừng để Nguyệt

Phàm kể”

Nguyệt Phàm che miệng cười đứng qua một bên, chuẩn bị nghe Nguyệt Hiên kể.

Nguyệt Quế tuy đã nghe rất nhiều lần,

nhưng vì tuổi còn nhỏ, đối với chuyện gì cũng có lòng hiếu kỳ, cho nên

nghe hoài không chán, lúc này cũng ngửi thấy mùi ngon, thúc giục: “Đúng

vậy, Nguyệt Hiên tỷ tỷ, ngươi mau kể đi”

Nguyệt Hiên gật gật đầu, bắt đầu kể:

“Sau đó, sau khi Hoàng Thượng gọi cung nhân hầu hạ trong Lan Tịch Cung

vào, nhóm cung nhân mới nhìn thấy Lũng quý phi ở trong tẩm điện nhảy

nhót giữa lũ rắn, người nói xem đường đường là một quý phi bị người ta

nhìn thấy thân thể, điều này quả thật vô cùng nhục nhã, ngay lúc đó Lũng quý phi lại đang buồn bực nóng nảy, Hoàng Thượng cũng phát đại hỏa, sau khi Hoàng Thượng đi rồi, Lũng quý phi lập tức phát điên, kêu những

người Lũng gia ở trong cung đến, rồi lại bảo mấy thị vệ võ công cao

cường giết hết những người đã nhìn thấy thân thể nàng, vì dấu diếm hành

động ác độc của nàng, nữ nhân độc ác kia lại giết hết toàn bộ những

người biết chuyện, nghe nói lúc ấy máu chảy thành sông, tiếng kêu rên

vang vọng toàn bộ hoàng cung…… muội muội của Nguyệt Nô là Kim Sai làm

việc trong Lan Tịch Cung, cũng bị giết”

Nguyệt Niên thở dài một hơi: “Nguyệt Nô là tỷ tỷ tốt…… Từ sau khi Lũng hiền phi bị đánh vào lãnh cung, Lan Tịch Cung để trống, mỗi ngày nàng đều đến đó thắp hương siêu độ, cầu cho Kim Sai kiếp sau có thể đầu thai vào gia đình tốt……”

Nguyệt Hiên dứt khoát đứng lên, đi tới

cửa, chỉ vào tòa cung điện tối om như mực phía trước Trai Nguyệt cung

nói với Phiêu Tuyết: “Nương nương, thấy không? Đó chính là Lan Tịch

Cung, Lan Tịch Cung có không biết bao nhiêu oan hồn” Thủy Bích nghe Nguyệt Hiên kể như vậy,

rùng mình một cái, khó trách vừa rồi thấy nơi đó tối om như mực, lượn lờ một hơi thở u ám, thì ra là chôn cất nhiều oan hồn như vậy.

Nguyệt Phàm nói: “Còn không biết Lũng

hiền phi, a không, chỉ nên gọi là Lũng phu nhân, không biết đứa nhỏ nàng sinh sẽ là yêu nghiệt thế nào”

Nguyệt Quế quay đầu nhìn về phía Phiêu

Tuyết, chỉ thấy Phiêu Tuyết chăm chú nhìn chằm chằm phương xa, nhìn Lan

Tịch cung kia có nhìn thấy hình dáng nhưng lại không thấy có nửa điểm

hơi thở con người, một lời cũng không nói.

Nguyệt Quế khuya dũng khí hỏi Phiêu Tuyết: “Nương nương, chẳng lẽ người không muốn có một đứa nhỏ của mình sao?”

Thủy Bích cũng có hứng thú với vấn đề

này: “Đúng vậy, tiểu thư, lúc nào cùng cô gia sinh một một đứa nhỏ đi,

ngươi xem những tiểu hài tử ấy, khuôn mặt tròn tròn đáng yêu, còn có thể chảy nước miếng” (trời, chảy nước miếng mà thích á)

Hai người mở đầu câu chuyện, mấy người

bên cạnh cũng bắt đầu thất chủy bát thiệt, “Đúng vậy đúng vậy, đôi tay

béo mập tròn tròn vẫy vẫy, rất đáng yêu, mà Hoàng Thượng bây giờ còn

chưa có con nối dõi đâu”

Phiêu Tuyết quay đầu lại, trong đầu

hiện lên nụ cười của Tuấn Lạc, mặt mày cong cong có chút yêu mị, lại

nghĩ đến một màn hắn gắt gao ôm nàng trong thư phòng ở Cố phủ, khi nào

thì…… nàng cũng muốn cho hắn một gia đình yêu ổn sao?

Nàng đã quên Duy Trúc ca ca sao? Duy Trúc ca ca, cũng hy vọng nàng hạnh phúc chứ…… A Li chính là hạnh phúc nàng tìm được.

Ít nhất giờ phút này Phiêu Tuyết tin tưởng vững chắc như vậy.

Phiêu Tuyết đứng lên, cố ý không thảo luận vấn đề này cùng các nàng.

Phiêu Tuyết lại nhìn về phía Lan Tịch

Cung trống vắng bên ngoài một cái, lúc này Lũng Tịch Ngọc đang chen chúc cùng tám vị phu nhân khác, nếu tính tình còn không thay đổi không biết

sẽ gây ra những chuyện ồn ào gì, có thể sinh hạ đứa nhỏ an bình hay

không còn phải xem phúc trạch của nàng.

A Li cuối cùng vẫn để lại thể diện cho

nàng không giết nàng, chính vì thế, Phiêu Tuyết càng thêm kiên định về

tâm của A Li, về phần Phiêu Tuyết vì sao cầu tình cho Lũng Tịch Ngọc……

Phiêu Tuyết nhìn mặt trăng đang tỏa ra

ánh sáng xanh trong đêm tối rồi mỉm cười, nàng không muốn Tuấn Lạc mang

danh bạo quân, cũng không muốn gia tộc Lũng thị cứ như vậy biến mất,

dường như Lũng Thái Hậu đã quên một chuyện.

Đó chính là, đứa nhỏ chưa xuất thế kia, không chỉ là đứa nhỏ của A Li, mà cũng là đứa nhỏ của Lũng Tịch Ngọc……

Các nàng có thể sử dụng đứa nhỏ kia để áp chế A Li, Phiêu Tuyết đương

nhiên cũng có thể dùng đứa nhỏ kia áp chế các nàng.

Nghĩ đến đây, Phiêu Tuyết lại đột nhiên không muốn sinh đứa nhỏ cho Tuấn Lạc, nàng không muốn đứa nhỏ của bọn

họ cũng