
diễn vở kịch này, kết cục lại bị anh dễ dàng buông tay, không muốn đối diện với sự tranh chấp chỉ có em.
Cuối cùng thoát khỏi cuộc chơi, cho dù những ngọt ngào đã bị quên đi nhưng
khó lòng cắt bỏ những vết đau thương, thì ra con người thật lòng cũng có thể tan nát cõi lòng.
Thỉnh thoảng nhớ lại cuộc chơi này, mới
biết rằng nó đã sớm bị cuốn theo gió, hồi ức được nhập lại dần dần mỗi
lần, tình cảm sớm đã không chịu nổi sự hối tiếc.
—“Trò chơi nghiêm túc”
Trong căn phòng của bệnh viện.
Ông Lý đang nằm trên giường, bà Lý đang đắp chăn cho ông.
Ông Trịnh và bà Trịnh đẩy cửa bước vào, ôn tồn hỏi thăm: “Chào ông bà thông gia!”
Ông Trịnh hỏi: “Có được không?”
Bà Lý nửa cười nửa không gật đầu.
Ông Lý vẻ mặt bướng bỉnh, “vậy nhanh gọi điện thoại cho bọn trẻ đi.”
Bốn người già nhìn nhau cười. Hai đứa trẻ này, yêu nhau bao lâu như thế làm sao không kết hôn được? Xem ra phải giúp chúng thành cặp thôi.
Lý Cường và Văn Văn mỗi người đứng ở hai bên trái phải của cửa ra vào quán cà phê, nhìn nhau gật đầu mỉm cười tạm biệt nhau rồi mỗi người đi một
hướng.
Sau lưng mỗi người, khi định bước đi thì điện thoại của cả hai lại đồng thời vang lên.
Lý Cường: “Sao ạ? Ba vào bệnh viện rồi? Ở bệnh viện nào ạ? Vâng con vào ngay…” Nói rồi anh vội vã đi ngay
Văn Văn cũng nghe điện thoại, “sao ạ? Ba mẹ đang ở viện ạ? Sao ba mẹ đến
đó? Vâng, con tới luôn đây…” Tắt điện thoại, Văn Văn lập tức gọi xe
taxi, mở cửa xe xong rồi bước vào luôn.
Xe chạy như bay trên đường cao tốc.
Lý Cường lái xe, trên đường đi độc thoại một mình: “Sao lại như thế? Sao
hôm nay mọi chuyện không thuận lợi lại chất thành đống thế này?”
Ba bị bệnh rồi, đang trong viện? Lại còn nói muốn gặp Văn Văn. Anh phải nói với ba thế nào đây? Chẳng lẽ nói họ vừa chia tay?
Bên này, Văn Văn đang khép chặt mười ngón tay, miệng giục tài xế: “Nhờ anh cả đấy, anh có thể lái nhanh hơn được không?”
Người tài xế đồng ý, không ngoái đầu lại.
Văn Văn vỗ vỗ vào ghế trước, “nhanh hơn một chút được không anh?”
Người tài xế mất kiên nhẫn buông ra một câu: “Đã rất nhanh rồi!”
Người khỏe mạnh như thế sao lại bị bệnh được? Trước đây cô có thể đi thăm hỏi vì dù sao cũng là bạn gái của Lý Cường. Nhưng bây giờ đã chia tay với
anh rồi lại đi thăm ba anh liệu có hợp lý không? Hai nhà là bạn thâm
giao của nhau mấy đời. Hơn nữa, bây giờ ba mẹ cô cũng đang trong bệnh
viện. Cô không biết phải mở lời thế nào đây? Chẳng lẽ nói với bốn vị lão tổ tông họ vừa chia tay nhau?
“Tiểu Mỹ, cậu đã về đến nhà chưa?” Đường Đường thúc giục trong trong điện thoại.
Tiểu Mỹ lầu bầu trong điện thoại: “Bình Tử nói mua đồ ăn xong sẽ đợi mình ở
cổng công viên rồi mình với anh ấy sẽ về nhà nấu ăn. Cậu mau đi lấy bánh gato đi, Văn Văn lát nữa cũng về đấy.”
Tiểu Mỹ đang mải nói, phía trước mặt xuất hiện ba tên vẻ mặt lỗ mãng, lấm la lấm lét.
“Cô gái xinh đẹp, em ở đây một mình sao?” Một gã nói với vẻ mặt xấu xa.
Tiểu Mỹ tắt điện thoại, ngẩng đầu lên ngạc nhiên, “mấy chàng đẹp trai tìm tôi sao?”
“Đương nhiên, em gái xinh đẹp thế này đứng đợi một mình thì buồn biết bao nhiêu!”
Tiểu Mỹ quay đầu nhìn xung quanh, dường như đang cảnh giới xung quanh. Mình
vừa hét lên mấy lời thất lễ đó, thật là tự hạ thấp quá.
“Mấy anh chàng đẹp trai, quay mặt lại đây một chút… Đúng rồi, đúng rồi!” Tiểu Mỹ vẻ mặt giảo hoạt cười cười.
“Mỹ nhân muốn bọn anh xoay mặt lại làm gì?” Một trong ba tên không kiềm chế được hỏi luôn.
“Các anh cứ xoay mặt lại đây là được?” Cô nói giọng nũng nịu, vẻ mặt kỳ lạ khiến ba gã không khỏi chần chừ.
“Các anh cũng nói rồi đó, không muốn để em chờ một mình thì phối hợp công việc cùng em đi.” Cô vẫn không buông tha.
“Công việc của em là gì?” Ba tên đồng thanh lên tiếng.
“À, là thế này. Trong tạp chí của bọn em đang có một kỳ điều tra về mấy
chuyện quấy rối ngoài đường. Em đứng đây cả ngày trời rồi nhưng vẫn chưa tìm được manh mối nào. – Các anh đến thì tốt quá. Này, người đang đứng
chụp ảnh ở góc kia là đồng nghiệp của em đấy.” Nói rồi cô chỉ tay về
phía một người đang đứng trong biển người, toàn bộ đều là khách du lịch
đang dùng máy ảnh.
“Đồng nghiệp của em làm gì đấy?” Một tên chột dạ hỏi.
“Anh ta đang chụp ảnh chứ làm gì. Một lát nữa bọn em mới gửi bản nháp đi
được. Các anh xoay mặt lại đây. Ở góc đó nhìn không rõ lắm, không chụp
được hết mặt. Này, thế này…”
Chưa đợi cô nói hết, ba tên đã vội vã chuồn nhanh.
“Này, đừng có chạy, phối hợp một chút thôi!” Tiểu Mỹ gọi với theo sau lưng ba gã.
Bình Tử đứng một bên để thưởng thức hết vở hài kịch, dở khóc dở cười tiến về phía cô. Tiểu Mỹ làm như không có chuyện gì, vẻ mặt bình thường sóng
vai cùng anh, cũng không giải thích điều gì.
“Thưa cô, bánh gato đặt của cô đây!” Người phục vụ đưa hộp bánh cho Đường Đường. Cô nhận lấy, xách ra tay rồi bước khỏi cửa.
Ánh nắng giữa hè thật chói chang nhưng Đường Đường vẫn mở to mắt nhìn. Phía trước mặt, hình như Phong Phong đang ôm hôn một cô gái, nhưng cô gái đó không phải là Tiểu Mỹ.
Đường Đường theo bản năng hơi lùi lại,
quay đến phía góc tường, nhanh chóng lôi điện thoại ra, c