Pair of Vintage Old School Fru
Không Đợi Anh Ngoảnh Lại

Không Đợi Anh Ngoảnh Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323494

Bình chọn: 8.00/10/349 lượt.

Tinh Nhi bỗng nghe thấy tiếng gọi ngọt ngào khe khẽ của anh, cô mở mắt, nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú kia hiện rõ nét dịu dàng khôn xiết, tất cả mọi xúc cảm lập tức tụt xuống như thủy triều rút đi, trong lòng bỗng uể oải chán chường, nhưng cô lại không muốn buông xuôi một cách dễ dàng như vậy, cô gục đầu trên vai anh, vờ như không nghe thấy gì hết.

Xúc cảm mãnh liệt qua đi, Kỷ Dược Phi hờ hững nhấc Cát Tinh Nhi ra khỏi người mình, ánh mắt nhìn cô giống như nhìn một kẻ xa lạ. Lí trí bắt đầu phục hồi, cảm giác hối hận ùa về khiến anh không dám nhìn cô thêm lần nữa. Sửa sang lại quần áo mình cho chỉnh tề, thấy cô cũng chỉnh trang đâu ra đấy rồi, anh mới mở cửa xe, tỏ ý xin lỗi nói: “Tôi hơi nhức đầu, muốn xuống xe đi dạo một lát, cô lái xe cẩn thận.”

Câu nói này là sự dịu dàng duy nhất mà anh dành cho cô trong suốt buổi tối hôm nay, nhưng cô không để tâm, trái tim cô đủ kiên cường, cô mỉm cười duyên dáng nói: “Đừng về nhà quá trễ, Kỷ Tổng, ngày mai gặp lại!”

Kỷ Dược Phi gật đầu một cách lãnh đạm, bước thẳng về phía trước đón những hạt mưa tuyết rơi đầy trời, bông tuyết táp thẳng vào mặt khiến anh không mở nổi mắt. Cảm giác lạnh buốt khiến đầu óc anh tỉnh táo, một giọt nước mắt âm ấm từ hốc mắt lặng lẽ tuôn rơi. Mặc dù giữa anh và Diệp Tiểu Du đã không còn bất kì quan hệ gì, nhưng giây phút này đây anh lại cảm thấy như mình vừa phản bội cô, cảm giác tội lỗi dấy lên trong anh một cách mãnh liệt, anh là đồ tồi, anh đã không còn đủ tư cách để có Tiểu Du nữa rồi, cũng không có lí do gì để yêu cô nữa.

Yêu? Bước chân anh bỗng dưng khựng lại, anh bị một chữ này dọa khiến hô hấp hỗn loạn. Anh yêu Diệp Tiểu Du sao?

Lúc này đây, anh bỗng nhiên ý thức được rằng, anh đã yêu, vẫn luôn yêu, từ cái giây phút đầu tiên gặp gỡ, một cô bé mảnh mai đứng bên cạnh Viện Viện, anh đã âm thầm bị cuốn hút. Cô là dòng suối yên bình trong lòng anh, bảy năm qua, cô là người mà anh liên lạc nhiều nhất, nói là vì Viện Viện, nhưng chỉ cần nghe được giọng nói êm ái dịu ngọt của cô, anh liền thấy như được tiếp thêm sức lực. Viện Viện là một cô gái thông minh, đã phát hiện ra điều này, cho nên mới cắt đứt với anh một cách dứt khoát như vậy. Sau khi Tiểu Du đến Bắc Kinh, anh cũng nhanh chóng chuyển đến Bắc Kinh, ý nghĩ muốn gặp cô bức anh suýt phát điên, anh đã đi tìm cô. Anh và cô nói chuyện với nhau về Viện Viện, Viện Viện là bạn thân của cô, không có Viện Viện anh sợ mình không có cớ để qua lại với cô, Quả nhiên cô đã để anh tiếp cận, nhưng anh lại không nhìn rõ lòng mình. Mượn danh nghĩa thất tình, anh sống phóng túng buông thả, mãi cho đến khi bị cô bắt gặp, cô bỏ đi, anh mới bắt đầu sợ hãi, gặp lại nhau một lần nữa, anh không ngại dùng ‘mĩ nam kế’ để mê hoặc cô, cho đến khi cô trở thành vợ anh. Anh lừa mình dối người, nói chọn cô là vì cô khôn khéo hiểu chuyện, thật ra anh đã yêu cô từ rất lâu rất lâu rồi. Mãi tới lúc mất đi hoàn toàn, anh mới hiểu ra.

Làm sao có thể nói Viện Viện thay lòng đổi dạ, thật ra người thay lòng đổi dạ chính là anh! Chỉ là anh luôn tự cho mình là đúng, nghĩ rằng bản thân yêu Viện Viện sâu đậm, nhưng đến khi nhìn thấy Phùng Như Hải anh chỉ nói câu chúc phúc mà không hề thấy đố kị. Không giống như mới vừa rồi lúc nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng cao ngạo kia, anh đố kị muốn phát điên, hành xử thất thố đến mức không để ý đến hình tượng bản thân.

Sao mà anh ngu ngốc đến như vậy? Sao lại buông tay cô dễ dàng đến như vậy? Tại sao phải đợi đến bây giờ anh mới hiểu ra, đã vậy còn là sau khi phản bội cô nữa chứ?

Lúc này, Kỷ Dược Phi thấy hối hận cũng đã muộn, ngồi xuống băng ghế trên vỉa hè nghẹn ngào khóc nấc.

Anh bỗng nhiên cảm thấy rất kích động, rất muốn được nghe giọng nói của cô, rất muốn nói với cô anh sai rồi, sau đó sẽ nói với cô anh yêu cô, yêu rất nhiều. Anh móc điện thoại ra, ấn phím 1 là số của cô. Điện thoại đổ chuông mãi mà không có ai bắt máy. Anh sốt ruột, lại gọi tiếp, vẫn như cũ không có người bắt máy. Anh sợ mình gọi lộn số, lại bấm từng số từng số một, vẫn không có người bắt máy. Anh gạt bông tuyết trên mặt xuống, không cần gọi điện nữa, anh phải đi tìm cô, nhưng cô đang ở đâu? Anh hoàn toàn không biết, anh phải đến Trung tâm đào tạo hỏi thử nhất định sẽ có người biết. Đầu có hơi choáng, anh vội vã bước ra đường, bình tĩnh lại, xác định coi Đại học Thanh Hoa nằm ở hướng nào, nhìn nhìn xem có chiếc taxi nào đi ngang qua không.

Trong tuyết lớn, một chiếc xe tải đang phóng đi như bay không để ý thấy trên đường đêm có một bóng người, đến khi xe tới gần thì đã không còn kịp nữa. Người tài xế kinh hoàng bẻ ngoặt tay lái sang vệ đường, nhưng tiếc thay vận tốc xe quá lớn, nên vẫn không tránh kịp, người đi trên đường bị hất tung văng ra mấy mét, tiếp theo là tiếng điện thoại rơi xuống đường vỡ nát.

Xe tải cũng lật nghiêng sang một bên, tài xế bò ra khỏi khoang lái, nhìn thấy vết máu đỏ tươi trên tuyết, tiếng kêu hoảng hốt vang vọng giữa trời đêm giá lạnh.

♣ ♣ ♣

Trời vừa tản sáng, tuyết đã ngừng rơi. Diệp Tiểu Du mở toang cửa sổ, hít thật sâu một luồng khí lạnh, đón nhận hiện thực mùa đông đã đế