
oàn phủ định, sau đó hỏi tiếp, "Cô có lộ ra chuyện cô quên biết tôi cùng cô ấy cho ai hay không?" Anh chỉ chỉ Phương Tiểu Thư.
Hàng Gia Ngọc nhăn lại mi, cố gắng hồi tưởng, sau đó bỗng nhiên ánh mắt sáng lên: "Người làm cùng ở tiệm trang sức với tôi biết chuyện này, ngày đó hai người đến mua nhẫn, đi rồi các cô ấy hỏi qua tôi."
"Các cô ấy là ai, mấy người, đều gọi là gì, còn công tác ở chỗ kia sao?" Bạc Tể Xuyên nhanh chóng hỏi.
Hàng Gia Ngọc suy tư một chút, còn thật sự trả lời nói: "Ba người, Đặng Thiến, Tôn Duy cùng Lý Manh Manh, đều đang làm việc ở chỗ này."
Bạc Tể Xuyên nhắm mắt lại, lại mở ra, cụp xuống ánh mắt, trầm tư nửa phút, gật đầu: "Tôi đã biết, cô nghỉ ngơi thật tốt." Anh đứng thẳng dậy xẹt qua hai người, vẫy tay nói với Phương Tiểu Thư, "Đi rồi."
Phương Tiểu Thư cúi đầu nhìn nhìn Hàng Gia Ngọc vẻ mặt không tha nhìn cô, Hàng Gia Ngọc hình như rất ỷ lại cô, cô có lý do tin tưởng đối phương là đưa cô trở thành người thay thế chị mình.
Phương Tiểu Thư chậm rãi rút tay của mình về, bắt buộc chính mình không nhìn ánh mắt khổ sở của đối phương, trầm giọng hỏi: "Hắn không làm gì với cô đi?"
Ánh mắt của Hàng Gia Ngọc tránh một chút, cúi đầu cắn môi nói: "Không... Cảnh sát tới kịp."
May mắn. May mắn không có. Nhưng cứ việc không có, ký ức này nhất định thực sự rất khủng bố. Nếu không Hàng Gia Ngọc cũng sẽ không nhắc tới chuyện này liền ngay cả cánh môi đều tái nhợt.
Phương Tiểu Thư vỗ vỗ bả vai của cô, dịu dàng nói: "Nếu có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi."
Hàng Gia Ngọc mạnh ngẩng đầu, không yên hỏi: "Có thể sao?"
Phương Tiểu Thư vuốt cằm: "Có thể."
"... Cám ơn." Hàng Gia Ngọc nhẹ giọng nói lời cảm tạ, một lần nữa cúi thấp đầu xuống, "Gặp lại, chị. Hẹn gặp lại, Bạc tiên sinh."
Bạc Tể Xuyên nghe xưng hô của Hàng Gia Ngọc với Phương Tiểu Thư, lại nhìn xem Phương Tiểu Thư đứng bên cạnh Hàng Gia Ngọc, làn da cô thực trắng, mặc cả bộ màu đen có vẻ dáng người tinh tế đơn bạc rất nhiều, với góc độ của anh có thể thấy rất rõ nốt ruồi bên phía mắt trái của cô. Rõ ràng cả khuôn mặt đều tràn ngập cảm giác đẹp lạnh lùng, nhưng nốt ruồi ở khóe mắt đó lại mạnh mẽ đem một nhăn mày cười trở nên đẹp dụ hoặc.
Bạc Tể Xuyên bỗng nhiên cảm thấy hô hấp có chút không thoải mái, gian phòng họp này hình như rất buồn.
Phương Tiểu Thư không nói cái gì nữa, cô cùng Bạc Tể Xuyên đi ra phòng họp, sau khi tạm biệt Cố Vĩnh Dật liền cùng nhau rời đi.
Bạc Tể Xuyên lái xe đưa cô chạy ở phía trước hướng về phía ủy ban thành phố, thời gian hai người ở chung một mình một lần nữa lâm vào cục diện trầm mặc xấu hổ, ai cũng không nói trước, giống như ai nói trước là người đó liền thua cuộc.
Liền như vậy im lặng hơn phân nửa đường, Bạc Tể Xuyên bỗng nhiên đem xe lại gần, đứng ở bên ngoài một nhà ăn giản dị, giọng điệu đông cứng nói với Phương Tiểu Thư: "Đi xuống ăn sáng."
Ăn sáng? Lúc này? Ánh mắt của Phương Tiểu Thư quét về phía đồng hồ trên xe, nhìn đến hơn mười giờ sau khóe miệng có chút ý vị sâu xa nhếch lên.
Cô cũng không nói cái gì, nghe lời cùng hắn xuống xe đi vào nhà ăn.
Nhà ăn này diện tích không lớn, nhưng hoàn cảnh tao nhã im lặng, vị trí cũng phương tiện, vừa lúc ở trên đường bọn họ nhất định phải đi khi đi làm.
Bạc Tể Xuyên chọn vị trí ở góc khuất nhất, né tránh cửa sổ cùng cửa, chỗ ngồi trên sofa cao cao chặn tầm mắt của người ngồi ở mặt sau, con đường vốn đang tính rộng mở bị người ta tạo hàng rào ngăn cách, đường nhỏ đi lại lập tức trở nên hẹp hòi, dưới loại tình huống này trừ bỏ chính bọn họ rất khó lại có người có thể phát hiện bọn họ, lúc phục vụ đi tới cũng có chút chật, đường nhỏ miễn cưỡng có thể cho một người đi.
Thực biết chọn vị trí, chỗ ngồi cùng người một dạng kỳ quái.
Phương Tiểu Thư ngồi đối diện Bạc Tể Xuyên, Bạc Tể Xuyên lại lựa chọn chỗ ngồi dựa vào tường, hai người một trước một sau, bốn mắt nhìn nhau, lại ai cũng không để ý tới ai.
Phục vụ lấy thực đơn hỏi món, thực đơn đưa cho Bạc Tể Xuyên, Bạc Tể Xuyên lại nâng tay cự tuyệt, nhìn chằm chằm Phương Tiểu Thư mặt không đổi sắc báo ra tên của vài món thức ăn, nhanh chóng đuổi phục vụ đi rồi.
Phương Tiểu Thư cởi áo khoác, chỗ này thực ấm áp, mặc áo khoác làm cho cô hơi nóng, bên trong cô chỉ mặc một cái áo lông màu trắng, miễn cưỡng có thể che khuất cái mông, nếu không phải áo khoác đủ dài, phỏng chừng sẽ có nguy hiểm bị hở ra.
Kỳ thật cũng sẽ không bị hở, dù sao phía dưới cô mặc tất chân màu đen, cho dù bị nhìn đến cũng không thấy cái gì.
Nhưng là dù vậy, Bạc Tể Xuyên lại cực kỳ không hài lòng.
Hắn một bên rót trà cho hai người, một bên nhìn chằm chằm bộ ngực của Phương Tiểu Thư áp lực nói: "Mặc quần áo không đứng đắn, giống bộ dáng gì nữa, em đây là tính toán đi làm ở đâu, anh xem không giống như là cùng một đơn vị với anh."
Cách nói của anh hơi cay nghiệt, đàn ông cung xử nữ liền là như thế này, tại trên sự tình nào đó cố chấp cho dù ngươi là vợ của hắn hắn cũng không thể nhẫn nhịn.
Phương Tiểu Thư bình tĩnh hai chân xen lẫn, ngăn hai tay tựa vào trên lưng sofa, mặc hắn nhìn chằm chằm bộ ngực không mặc áo lót bị áo lông ch