Khống Chế Dục

Khống Chế Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325252

Bình chọn: 7.5.00/10/525 lượt.

hư từ trên mặt Bạc Tể Xuyên vẫn trượt đến bụng của anh, nhìn chằm chằm địa phương khác một lúc lâu, rốt cục nhìn đến Bạc Tể Xuyên trở nên cứng ngắc.

Trong đôi mắt hoa đào bị kính mắt che khuất của anh hiện lên một tia xấu hổ, không tự chủ được đem hai chân xen lẫn đứng lên. Tại trường hợp này khiêu chân bắt chéo tuy có vẻ cực kỳ không ổn, nhưng là tốt hơn nhiều so với bị Phương Tiểu Thư để mắt đến phản ứng của anh. Ánh mắt của cô thật sự là rất trực tiếp, anh quả thực không có biện pháp nhìn thẳng cô, Bạc Tể Xuyên sống ba mươi năm, cho tới bây giờ liền chưa thấy qua cô gái nào giống như cô!

Phương Tiểu Thư hơi có chút suy nghĩ chuyển tầm mắt về phía mặt của anh, nhìn khuôn mặt nhã nhặn đẹp trai của anh, cô lộ ra một cái tươi cười rất kỳ quái, trong cái tươi cười kia chứa rất nhiều ý tứ chỉ có thể cảm nhận mà không thể nói ra.

Bạc Tể Xuyên đẩy kính mắt lên che giấu dời tầm mắt không đối diện cùng cô, trên mặt tuy làm như không có bị bất kỳ ảnh hưởng gì, kỳ thật trong lòng đã sớm không ổn định.

Nhưng mà may mắn là, trước khi Phương Tiểu Thư khiêu khích anh đến phá công, Cố Vĩnh Dật mang theo Hàng Gia Ngọc vào được.

Vào cửa trước là Cố Vĩnh Dật, vóc dáng của hắn không cao, nhưng bả vai thực rộng, dáng người cũng không sai, thân hình nhỏ nhắn của Hàng Gia Ngọc bị hắn che chắn toàn bộ ở phía sau, chờ hắn đóng cửa làm ra vị trí, bọn họ mới nhìn thấy Hàng Gia Ngọc vẻ mặt nước mắt khoác một cái áo khoác đồng phục cảnh sát.

Cô cực kỳ chật vật, mặt như giấy vàng, giống như đã trải qua một hồi giết hại lớn rất đáng sợ.

"Bạc thư ký, đã mang người đến." Cố Vĩnh Dật xin phép Bạc Tể Xuyên một chút, liền không tiếng động đi ra ngoài, cả gian phòng họp đều không có theo dõi, là Cố Vĩnh Dật riêng chọn lựa cho bọn hắn sử dụng.

Hàng Gia Ngọc cũng không biết Cố Vĩnh Dật đưa cô tới gặp người là Bạc Tể Xuyên cùng Phương Tiểu Thư, giờ này khắc này cô mất hết can đảm ngẩng đầu, nhìn đến hai người ngồi phía trước là ai sau, cô khó có thể tin dại ra tại chỗ, sau đó rất nhanh, nước mắt tràn mi mà ra, bay thẳng đến chỗ của Phương Tiểu Thư, Hàng Gia Ngọc nhào vào trong lòng cô, nửa ngồi xổm ghế dựa chôn đầu ở ngực cô nức nở.

Phương Tiểu Thư mờ mịt sững sờ ở tại chỗ, hai tay đặt tại trên tay vịn ghế dựa cứng ngắc thừa nhận cái ôm của cô, ánh mắt không tự giác nhìn về phía Bạc Tể Xuyên. Mà giờ phút này, tươi cười ôn hòa thân thiết trên mặt Bạc Tể Xuyên thoạt nhìn là như vậy khiến người ta mao cốt tủng nhiên.

Phương Tiểu Thư khóe miệng rút một chút, do dự sau một lúc lâu nâng Hàng Gia Ngọc lên, bàn tay mảnh khảnh bàn đút vào một bên túi quần của Bạc Tể Xuyên, lấy ra khăn tay của anh đưa cho cô, từ đầu tới đuôi đều thong dong tự nhiên, thật giống như khăn tay đó được lấy ra từ túi của cô.

Bạc Tể Xuyên cúi đầu nhìn xem thắt lưng của mình, hai tay vô ý thức đút tay túi, vừa rồi khi Phương Tiểu Thư vói vào túi tiền của anh lấy khăn một điểm cũng không thành thật, cư nhiên cố ý đụng chạm vào chỗ mẫn cảm nhất của đàn ông, xúc động bộ phận vốn không nên mở ra chốt mở tại trường hợp này, việc này khiến cho hô hấp của anh hơi mất tự nhiên, trong mắt hoa đào tránh ở phía sau kính mắt có cái gì vậy đang tràn ra.

"Đừng khóc." Phương Tiểu Thư cũng không hiểu an ủi người khác, cho nên giọng điệu có vẻ có chút cứng ngắc, cô ấn Hàng Gia Ngọc ngồi vào trên ghế, mặt không chút thay đổi đứng tại trước mặt đối phương nói, "Vì sao không nên bổ nhào vào trong lòng người khác dựa vào người ta khóc? Có người có thể dựa vào có người có thể cho cô ôm cô còn khóc cái gì? Trời không phải chưa rơi xuống dưới sao? Ngày không phải còn phải đi qua?"

Lời này của Phương Tiểu Thư tuy là nói cho Hàng Gia Ngọc nghe, nhưng không cách nào làm cho Bạc Tể Xuyên không thèm để ý.

Phía trước hắn tại trong tủ quần áo phát hiện cô đang khóc, thống hận là sự không thẳng thắn cùng giấu diếm của cô, hoài nghi sự lợi dụng cùng giả ý của cô, nay cô nói như vậy, như vậy có phải hay không anh có thể lý giải thành, lúc ấy cô trốn đi khóc là vì cảm thấy anh không đáng tin?

Bạc Tể Xuyên càng nghĩ càng phiền chán, hai tay anh chộp lấy túi tiền tựa vào bên bàn, cực kỳ hối hận chính mình vì sao cố chấp kiên trì không dính vào rượu cùng thuốc lá, nếu không hiện tại cũng không dùng đến mức không biết như thế nào cho phải.

Nhưng mà, tuy tâm tình không tốt, nhưng Bạc Tể Xuyên cũng chưa quên ý đồ đến, chờ Hàng Gia Ngọc bình tĩnh trở lại, anh mở miệng nhân tiện nói: "Tôi xem qua ghi chép của cô, tối hôm qua cô phải đi quán bar làm thêm à?"

Hàng Gia Ngọc giương mắt chống lại ánh mắt bình thản tràn ngập xem kĩ của Bạc Tể Xuyên, vẻ mặt của cô hơi thương cảm, tay không tự giác nâng lên đến cầm tay của Phương Tiểu Thư, thế này mới nhẹ nhàng mà "Ừ" một tiếng.

Bạc Tể Xuyên không kiên nhẫn nhìn lướt qua tay "Hạnh kiểm xấu" của cô, thanh âm cực kỳ lạnh lùng: "Cao Diệc Vĩ bắt cô ngồi cùng là trùng hợp vẫn là cố ý?"

Hàng Gia Ngọc mờ mịt một chút, không xác định nói: "Tôi không biết... Hẳn là trùng hợp... Đi?"

Bạc Tể Xuyên nhếch lên khóe miệng, cũng không phải đang cười: "Không phải." Anh hoàn t


Ring ring