Teya Salat
Khống Chế Dục

Khống Chế Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323440

Bình chọn: 9.00/10/344 lượt.

hẳng vào hai đứa bé, đang muốn nói cái gì, Phương Tiểu Thư một mực ngồi xem diễn ở bên kia liền mở miệng rồi.

Chỉ nghe Phương Tiểu Thư dịu dàng nói với Bạc Dực: "Tiểu Dực ngoan, đến chỗ mẹ đi." Cô buông đũa vẫy tay với Bạc Dực, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra dáng tươi cười dịu dàng như nước, Bạc Tể Xuyên thấy có điểm động lòng, một cỗ xung động tràn lên chỗ bụng, khiến cho tư thế ôm con gái của anh không khỏi có chút xấu hổ. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là xấu hổ cúi thấp đầu xuống.

Phương Tiểu Thư mịt mờ nở nụ cười một chút, ôm lấy con trai đang chạy tới bên người mình, ôm eo nhỏ mềm mại của con trai vô cùng hiền từ xúc cơm, Bạc Dực ăn bữa cơm tình yêu của mẹ, lại được đối đãi dịu dàng như thế, quả thực đều hạnh phúc đến sắp bay lên rồi.

"Thích ma ma! Yêu ma ma!" Bạc Dực không kìm lòng được thơm một chút lên khuôn mặt trắng nõn của Phương Tiểu Thư, tiếng vang kia quả thực làm cho Bạc Tể Xuyên ước ao đố kị hận.

Bạc Tể Xuyên hơi cắn răng trừng mắt nhìn Bạc Dực, lại nhìn về phía Phương Tiểu Thư, ánh mắt cực kỳ đáng thương, mang theo một tia chờ mong.

Phương Tiểu Thư làm bộ không phát hiện tiếp tục hầu hạ con trai của mình, nghe câu tuyên ngôn giòn tan của con trai quả thực trái tim đều hòa tan rồi, xoa tóc ngắn mềm mại rối loạn của con trai liền dịu dàng nói: "Đêm nay mẹ cùng ngủ ngon với tiểu Dực được không?"

"Tốt ạ!"

"Không được!"

Hai người đàn ông duy nhất trong nhà cùng mở miệng, người tán thành tự nhiên là Bạc Dực đang vô cùng vui vẻ, tiếng không tán thành khẳng định là Bạc Tể Xuyên không thể nghi ngờ.

Lại nói tiếp cũng kỳ quái, hai người con trai cùng tính cách của bọn họ biểu hiện ra ngoài khi còn bé vừa vặn tương phản. Lúc còn rất nhỏ Bạc Dực thích nghịch ngợm nhất, hay khóc, Bạc Du lại rất ngoan, chưa bao giờ cần người khác quan tâm, thời gian kia Phương Tiểu Thư rất yêu chiều cô bé rồi.

Nhưng từ lúc càng lớn, sự phúc hắc của Bạc Du cũng chậm rãi thể hiện đi ra rồi, đối với ba ba vừa đẹp trai lại thơm tho của mình, Bạc Du quả thực là một giây đồng hồ cũng không nguyện ý rời xa, chỉ cần Bạc Tể Xuyên vừa về cô bé liền như bóng với hình với anh, khiến cho Phương Tiểu Thư chưa từng có cơ hội tới gần anh.

So với Bạc Du Bạc Dực lại nghe lời hơn, chưa bao giờ cãi lại, ba mẹ nói cái gì là cái gì, Bạc Du bắt nạt cậu cũng không mách bố mẹ, một bộ dáng "Anh là anh trai muốn nhường cho em gái", làm mất đi chưa từng được lọt vào mắt xanh của em gái.

Phương Tiểu Thư âm hiểm liếc mắt nhìn con gái của mình, nhìn sự bá đạo trên khuôn mặt nhỏ nhắn không sai biệt lắm với mình, không nhịn được ở trong lòng cười lạnh một tiếng.

Hừ, quỷ linh tinh, trò con đang đùa nhiều năm trước mẹ đã dùng qua trên người cha con, sẽ không biết đổi chiêu mới sao?

Nói lên cái này, Bạc Dực nhưng thật ra vô cùng giống Bạc Tể Xuyên, như Bạc Tranh nói, Bạc Dực quả thực lớn lên giống hệt như Bạc Tể Xuyên khi còn bé, ông lấy ra ảnh chụp của Bạc Tể Xuyên khi còn bé, đứa bé trên ảnh chụp cũ được bảo tồn rất tốt đó quả thật giống hệt như Bạc Dực.

Phương Tiểu Thư không tự chủ được ngưng mắt nhìn khuôn mặt của con trai mình, hơi có chút cảm giác đang ôm bản thu nhỏ của Bạc Tể Xuyên.

"Mẹ?" Bạc Dực vô tội trừng lớn con mắt ngập nước, không giải thích được nhìn cô.

...... Càng giống rồi.

"Khụ." Phương Tiểu Thư xấu hổ ho khan một tiếng, thu lại sự huyễn tưởng không thuần khiết đó, sờ sờ gương mặt của Bạc Dực nhẹ giọng hỏi, "Ăn no rồi sao?"

Bạc Dực gật đầu: "Vâng."

Phương Tiểu Thư ôm Bạc Dực đứng lên, lấy khăn tay thay cậu xoa xoa cằm, nhu hòa nói: "Mẹ giúp con tắm nhé."

Chàng trai nhỏ vừa nghe ngày hôm nay chính là mẹ giúp cậu tắm lập tức mặt đỏ rồi, tựa ở trên bộ ngực mền mại của Phương Tiểu Thư giãy dụa, xấu hổ nói: "Không...... Đừng...... mẹ, con sẽ tự...... không phải ba ba cũng được." Cậu cẩn thận ngắm liếc mắt nhìn Bạc Tể Xuyên cả người tràn ra khí tức chớ đến gần, bị dọa đến lui vào trong lòng Phương Tiểu Thư, "...... chính mẹ đi."

Phương Tiểu Thư hận không thể chống nạnh cười to ba tiếng, nhưng cô không thể để kế hoạch bị thất bại chỉ vì một điểm này. Vì vậy cô vô cùng ẩn nhẫn buông xuống phía dưới, dùng sức mạnh nói bằng giọng nói run và khàn khàn vì cố nén cười: "Em đi giúp tiểu Dực tắm, anh nhớ kỹ thu thập phòng bếp."

Cô nói xong ngay lập tức ôm con trai xoay người đi lên phòng tắm trên tầng hai rồi, Bạc Tể Xuyên ngồi ở trên ghế ôm Bạc Du như trước không chịu buông tay, thẳng đến cũng không nhìn thấy bóng lưng của Phương Tiểu Thư nữa mới kéo Bạc Du từ trên người mình xuống dưới, mặt không có biểu tình nhìn cô bé.

Bạc Du cùng Bạc Tể Xuyên nhìn nhau một phút đồng hồ, chột dạ dời đường nhìn, nói bằng giọng nói mềm mại lấy lòng anh: "Ba ba thật đẹp trai, ba ba xúc cơm cho con ăn đi!"

Bạc Tể Xuyên cười lạnh một tiếng: "Ba ba rất đẹp trai sao? Ngày mai con sẽ phát hiện ba ba trở nên càng đẹp trai."

"Vì sao?" Bạc Du hoang mang hỏi.

Bạc Tể Xuyên xúc canh đưa tới bên miệng cô bé, tối nghĩa nói: "Bởi vì mẹ con."

"......" Bạc Du cái hiểu cái không ăn cơm, không có nói cái gì nữa.

Buổi tối, sau khi dỗ được hai đứa con đi ng