XtGem Forum catalog
Khống Chế Dục

Khống Chế Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323463

Bình chọn: 7.5.00/10/346 lượt.

Xuyên mỉm cười: "Đúng vậy, anh không hy vọng cảm xúc phá hư của bà ta quấy rầy em, sự tiều tụy khổ sở của bà ta bây giờ đều là báo ứng, như vậy bà ta cũng có thể biết lúc trước mẹ có bao nhiêu khổ sở."

Phương Tiểu Thư mang theo ý đồ trấn an vỗ vỗ lưng Bạc Tể Xuyên, Bạc Tể Xuyên lại trực tiếp ôm cô, ném tới trên giường.

Phương Tiểu Thư nằm trên giường mềm mại, hoảng sợ nhìn anh: "Anh làm sao vậy?"

Bạc Tể Xuyên không nói thêm gì, chỉ nói một chữ: "Làm."

"..."

Nhưng là, không sợ dạy hư đứa nhỏ sao?

Ừ không, đứa nhỏ đã muốn đang ngủ, đứa nhỏ còn không đến một tuổi hẳn là xem không hiểu người lớn đang làm cái gì, chỉ cần bọn họ không khóc không nháo, liền không có việc gì, anh không phải đã muốn giúp mẹ của bọn nhỏ cho bọn họ ăn sao? Thật sự là lại làm cha lại làm mẹ.

Đúng vậy, hạn cuối của Bạc Tể Xuyên đã muốn bị Phương Tiểu Thư hoàn toàn ăn luôn, giờ này khắc này tại anh xem ra, yêu là yêu, làm tình cũng là yêu, hai người lẫn nhau chế ước, lẫn nhau liên hệ, đều là phương thức biểu đạt tình yêu, cùng với sự chứng kiến của tình yêu.

Cuộc đời này chúng ta sẽ gặp đến rất nhiều người, cũng sẽ bỏ qua rất nhiều người, cuộc sống có thể không lưu tiếc nuối rất ít tồn tại.

Chúng ta thường thường lấy cớ phân chia không rõ thích cùng yêu đến giải thích nguyên nhân chính mình bỏ qua, yêu cùng thích kỳ thật thực dễ dàng phân rõ.

Cái gọi là thích, chính là vì người ấy bạn có thể trả giá tất cả, mà yêu còn lại là trả giá tất cả bạn đã muốn trả giá, bất luận là bạn có thể, cũng là bạn không thể, chỉ cần có thể nghĩ đến, bạn đều sẽ muốn cho người ấy.

Anh yêu em, không là bí mật cảm thấy xấu hổ, nếu luôn sợ hãi làm hỏng đồ tốt, vậy bạn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy trốn đi, không thể giữ lại.

Bạn nghe nói qua lá rụng về cội sao? Đúng, này thật giống như lá rụng về cội, bọn họ sẽ bị gió đều mang đi.

Cho nên, mặc kệ như thế nào, lớn mật theo đuổi người bạn muốn đi, nói cho cô ấy/ anh ấy bạn muốn cùng người ấy có bất cứ khả năng nào, bạn không nghĩ ra cùng người ấy có khả năng gì hay không, đây là chuyện bạn cần làm trong giờ phút này, anh yêu em không có khả năng không có quan hệ với em.

Nếu bạn làm được, mời bạn nhớ rõ, trên thế giới có một đôi tình nhân tên là Phương Tiểu Thư cùng Bạc Tể Xuyên đang chúc phúc bạn; mà nếu bạn không có làm được, cũng mời bạn nhớ rõ, trên thế giới có một đôi tình nhân tên là Phương Tiểu Thư cùng Bạc Tể Xuyên, đang chúc phúc cho bạn.

Khi hai bạn nhỏ Bạc Dực cùng Bạc Du được một tuổi, cũng đã rất có phong thái của cha mẹ bọn họ rồi; tới lúc tròn hai tuổi, cũng lây dính mấy phần phong thái của cả ông nội bọn họ; khi tròn ba tuổi, cũng không thể dùng ngôn ngữ đến hình dung hai vị tổ tông này nữa.

Kỳ thực tâm lý phiền muộn này phần lớn phát ra từ mẹ của bọn họ Phương Tiểu Thư.

Khi còn bé Bạc Dực cùng Bạc Du đáng ghét bị ba của bọn họ ôm bao nhiêu, vậy lúc trưởng thành thì thích được ba ba của bọn họ ôm đến bao nhiêu. Bởi vì có người nói trên người ba ba của bọn họ có mùi rất dễ ngửi, hơn nữa ba ba của bọn họ rất đẹp trai.

Phương Tiểu Thư bưng đồ ăn từ phòng bếp đi tới, nhăn mi đặt đồ ăn tới trên bàn, liếc nhìn Bạc Du ngồi ở trong lòng Bạc Tể Xuyên, lại lạnh lùng nhìn thoáng qua Bạc Dực ôm chân dài của Bạc Tể Xuyên chơi xếp gỗ, không nhịn được bật ra một tiếng cười trào phúng, xoay người tiếp tục bưng thức ăn.

Tất cả đồ ăn đều được bày lên, Phương Tiểu Thư ngồi vào bàn ăn đối diện "xa xa nhìn nhau" cùng Bạc Tể Xuyên, mà con gái của cô nhưng có thể hưởng thụ quang vinh được Bạc Tể Xuyên ôm ăn.

Hai tay Phương Tiểu Thư nắm chiếc đũa nhìn chằm chằm ba người một lớn hai nhỏ, một lúc vành mắt lại đỏ, Bạc Tể Xuyên thực sự không có cách nào quên đường nhìn cực nóng kia, bất đắc dĩ ngẩng đầu đối diện với cô, vốn định nói với cô mấy câu, hãy nhìn thấy bộ dáng nước mắt lã chã của cô, cũng không nói ra được câu gì.

Phương Tiểu Thư chỉ biết chiêu này dùng được, vì vậy tiếp tục ủy khuất nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, em không sao đâu." Cô cúi đầu, giả vờ hấp mũi, cầm lấy bát cơm xúc miếng cơm cho vào miệng, vừa ăn vừa hấp mũi, dáng dấp chọc người trìu mến đó, quả thực có thể đi làm diễn viên rồi.

Bạc Tể Xuyên xem tại trong mắt, mặc dù biết là cô giả vờ cũng không có biện pháp không đau lòng, anh đang muốn đặt con gái ngồi trên ghế bên cạnh, nhưng Bạc Du gắt gao ôm cổ anh, anh vừa muốn đưa cô bé qua bên kia cô bé lại gào khóc, Phương Tiểu Thư giương mắt nhìn cô con gái đang mệt nhọc diễn quá một chút, tại góc Bạc Tể Xuyên không nhìn thấy lộ ra một nụ cười nhạt.

Bạc Tể Xuyên có chút phiền táo xoa xoa thái dương, quay đầu đi nói với Bạc Dực đến giờ ăn cơm tự động buông chân anh ngoan ngoãn ăn cơm: "Đến, mang em gái của con đi ăn cơm đi."

"Vâng." Bạc Dực nghe lời từ trên ghế trượt chân xuống tới, chân ngắn chạy chậm đến chỗ Bạc Du, mở ra hai tay ngây thơ nhìn Bạc Du nói, "Em gái xuống tới, anh mang em đi ăn cơm."

Bạc Du lạnh lùng hừ một tiếng, chôn đầu ở hõm vai của Bạc Tể Xuyên đặc biệt tùy hứng nói: "Không ăn!"

"......" Bạc Dực tủi thân nhìn về phía Bạc Tể Xuyên, Bạc Tể Xuyên chết lặng nhìn t