
ạp.
Họ thoáng nhìn qua lẫn nhau, sau đó rất "Sula"(*) quyết định, cái lửa giận kia thật sự quá tổn hại đến sức khở con người, vẫn nên tắt đi thì tốt hơn.
(*) Sula: có thể hiểu sơ là chỉ những người không có can đảm, nghĩa cũng tương tự với từ ‘con hổ giấy’
Không phải bởi vì danh tiếng của Hạ Viễn Hàng lang sói quá mức, nổi tiếng đánh nhau ngoan tuyệt. Cũng không phải bởi vì tính cách của anh theo truyền thuyết là cực kỳ xấu, chọc tới anh, không bằng mình trực tiếp đi nhảy lầu còn thoải mái hơn. Dĩ nhiên càng không phải bởi vì anh một mặt lạnh lùng, người lạ chớ tới gần, họ cũng không phải là vì mấy điểm nhỏ này, tuyệt đối, tuyệt đối không phải!
Chỉ là bởi vì, dáng vẻ Hạ Viễn Hàng nhìn Diêu Thủy Tinh, cái loại chuyên chú như cả thế giới chỉ có một mình cô ấy, làm cho các cô cảm thấy, hình như bạn tốt của mình, không chọn lầm người.
"Hai người bọn họ như vậy, sẽ không buồn chán sao?" Giọng Hướng Phù Nhã "thì thầm" không phải rất nhỏ. Hai người đều ít nói như vậy, ở chung một chỗ thì sẽ có cảnh tượng như thế nào? Không phải là cùng nhau diễn kịch câm chứ?
"Nói thật, tớ cũng hoài nghi vậy." Nghê Bối Bối tán đồng gật đầu.
"Cậu nói từ lúc nào thì bọn họ đi chung với nhau?"
"Đoán chừng đã lâu rồi, nhìn tính cách của bọn họ một chút, làm sao mà có tiếng sét ái tình?"
"Chẳng lẽ anh nhìn em, em nhìn anh, sau đó nhìn nhau chẳng nói gì sao?"
"Ừ, cực kỳ có khả năng."
"Không chọn món ăn sao?" Bốn chữ nhẹ nhàng nhàn nhạt, thành công khiến hai nữ sinh bé nhỏ đang rỉ tai thì thầm ngồi đối diện ôm lấy nhau, vô cùng hoảng sợ nhìn về phía anh.
Nếu như đổi lại là người khác, chỉ sợ đã sớm cười to ra, bởi vì hành động của các cô thật sự rất buồn cười, có điều, Hạ Viễn Hàng chỉ bình tĩnh đưa thực đơn tới.
Anh đối với các cô, không có yêu ghét gì cả. Chỉ vì các cô là bạn của cô ấy, nên anh nguyện ý tốn thời gian ăn bữa cơm với các cô, nhưng cũng không hơn. Đối với phụ nữ, anh thật sự không có hứng thú muốn chung đụng gì với các cô.
Ngoài cô ấy.
Hướng Phù Nhã bại trận bị ánh mắt đang giằng co so đo của Nghê Bối Bối phóng tới, lần nữa lòng không cam tâm, không tình nguyện đưa tay, có mấy phần cứng đờ nhận lấy thực đơn. truyện chuyển ngữ ở diễn đàn lê. quý. đôn Không thể trách cô nhát gan, sự thực là, có lần trong lúc vô tình, cô thấy Hạ Viễn Hàng đánh nhau với một đám côn đồ có tiếng. Đó là lần đầu tiên trong thế giới đơn thuần của cô, cô nhìn thấy máu tanh và tàn nhẫn chân thật đến như vậy.
Mỗi một động tác của anh, đều giống như không muốn sống nữa, vừa lợi hại lại độc ác. Lấy một địch tám, đối phương còn có dao, nhưng anh lại đánh ngã toàn bộ khiến đám người rên rỉ trên mặt đất, có tiếng gảy xương, còn có máu đỏ tươi bắn lên trên đất, cô bị dọa đến chân cũng mềm nhũn ra.
Mà anh, chỉ nhặt áo khoác ném ở một bên lên, bình tĩnh đi, đi ngang qua người cô ngay cả ánh mắt cũng không ném cho cô một cái.
Từ đó Hướng Phù Nhã khắc sâu ấn tượng với người con trai này, bởi vì, vẻ mặt của anh, hình như sinh ra đã không thể yêu, cái gì cũng không để ý, thắng không quan trọng, thua cũng không sao cả. Một người cái gì cũng không quan tâm đến mới là người đáng sợ nhất.
Sau này cô biết, thì ra anh chính là cái người tên Hạ Viễn Hàng. Anh quả nhiên một chút cũng không phụ phần tiếng xấu này. Cô biết, anh tuyệt đối, tuyệt đối danh xứng với thực, nhưng cô không ngờ rằng, anh và bạn tốt của cô yêu nhau. Cô cũng không nghĩ tới, người con trai sinh ra đã không có tình yêu lúc trước, người thanh niên u sầu hắc ám đó, hôm nay, cũng có quan tâm đến người khác.
"Em. . . . . . em muốn một phần. . . . . . mì thịt bò." Hướng Phù Nhã do do dự dự mở miệng, sau đó giống như đột nhiên nghĩ đến, "Em có thể muốn mì thịt bò sao? Còn nữa, chỉ cần cho em một ly nước lọc là tốt rồi."
Thật tổn hại trí óc và thần kinh! Diêu Thủy Tinh cầm lấy thực đơn, "Tớ chọn." Rất nhanh chóng thay bốn người quyết định bữa ăn tối, ngẩng đầu, nhìn thấy bạn tốt trừng to mắt, bình tĩnh nói: "Anh ấy sẽ không đánh cậu."
Hướng Phù Nhã rất ngoan ngoãn gật đầu, "Tớ biết rõ mà!" Dĩ nhiên cô biết Hạ Viễn Hàng sẽ không đánh con gái, cô cũng rất rõ, Hạ Viễn Hàng chỉ đánh nhau với những tên con trai chọc tới anh. Nhưng, biết là một chuyện, chỉ cần nhìn qua Hạ Viễn Hàng đánh nhau với người khác, trong lòng tuyệt đối sẽ sợ. Cô sợ anh, còn có một chút chút kính nể, đây cũng là chuyện không có biện pháp.
"Em có một vấn đề." Nghê Bối Bối giơ tay, giọng hơi thấp.
Hạ Viễn Hàng nhíu mày, ý bảo cô hỏi.
"Anh. . . . . ." Cô hít thở sâu, "Có thể không vào. . . . . . hắc đạo."
Coi như anh đối cảm thấy vấn đề của cô kỳ quái, cũng không biểu hiện ra, chỉ ngắn gọn trả lời: "Không biết." Đối với hắc đạo anh không có chút hứng thú nào, tuy nhiên khi đó Tam Bất Ngũ luôn luôn có một chút gọi là quy tắc ngầm khiêu khích anh, anh cũng không để ý khiến cho bọn họ muốn cùng anh đánh một trận thống thống khoái khoái, thế nhưng con đường này, cũng không phải do anh muốn đi.
Nghê Bối Bối thở phào nhẹ nhõm rất rõ ràng.
"Em. . . . . . em cũng có vấn đề." Hướng Phù Nhã giơ tay theo.
Hạ Viễn Hàng nhìn