
mắt lại vỡ đê, tôi nghẹn ngào khóc rống. Cảm xúc hoàn toàn bộc phát
trong nháy mắt, tôi cuối cùng cũng không khống chế được.
Cảm giác đau triệt nội tâm, cho rằng đã từng trải qua, cho rằng vào lúc
Niếp Phong phản bội đã là đau nhất rồi, nhưng hiện giờ xem ra, tôi đã
sai.
Lúc lâu sau, lòng tôi mới bắt đầu thoáng bình tĩnh lại. Cái ôm cũng không
xem là quen thuộc kia của mẹ chồng lại cho tôi sức mạnh, cái loại chỉ có cùng là phụ nữ mới hiểu này khiến tôi ấm áp.
“Con có biết vì sao mẹ chỉ có một đứa con là Nặc nhi không?” Mẹ chồng chậm rãi lên tiếng, lau nước mắt cho tôi.
Tôi gật gật đầu, nhìn vào đôi mắt của bà.
“Mẹ biết đó là loại đau đớn gì, cũng thể nghiệm sâu sắc. Tuy rằng đã sống
đến bây giờ, nhưng đó vẫn đang là tiếc nuối lớn nhất đời này của mẹ. Tuy rằng sau khi sinh xong Nặc nhi, chúng ta cũng từng thử phẫu thuật,
nhưng cuối cùng đều lần lượt thất vọng.”
Mẹ chồng sâu kín nhìn tôi, trong ánh mắt có đau đớn mà ngày thường không
thấy được. Lòng tôi, lại như bị đánh trúng lần nữa. Phụ nữ, chung quy
cũng trốn không khỏi cái gọi là số mệnh.
“Con nói với Nặc nhi chưa?”
“Dạ chưa.”
Bà thở dài, vuốt ve khuôn mặt của tôi.
“Con hãy hiểu cho mẹ, con à. Mẹ thật sự là bất đắc dĩ mới phải làm thế này.”
“Mẹ?” Tôi không hiểu sự chuyển biến đột ngột của bà.
“Mẹ muốn con rời khỏi Nặc nhi.”
Một câu, trong nháy mắt làm máu toàn thân tôi đông lại. Cứng lại tại chỗ, rất lâu không nói nên lời.
“Cho dù thụ tinh ống nghiệm, nhưng tỷ lệ thành công đối với các con mà nói
quá thấp. Có vài điều bác sĩ Lý không nói trước mặt con, năng lực của
trứng trong cơ thể con rất yếu, cho dù dùng phương pháp khoa học kỹ
thuật cao nhất, tỷ lệ thành công cũng chỉ có vài phần trăm.”
Khủng hoảng nhìn mẹ chồng, không tin lời từ miệng bà nói ra.
Bất lực lắc đầu, tôi không thể chấp nhận.
“Không…… Không…… Không thể nào!!”
“Tâm Âm à……”
“Vì sao! Vì sao ngay cả hy vọng duy nhất của con cũng muốn cướp đi! Vì
sao!” Tôi suy sụp nhìn bà gào thét, trong lòng bắt đầu rỉ máu.
“Con à.” Mẹ chồng nhìn tôi, vành mắt cũng bắt đầu phiếm hồng.
“Mẹ…… sao mẹ có thể tàn nhẫn như vậy!” Tôi run run nói xong, nước mắt lại chảy thành sông.
“Xin lỗi…… thật sự xin lỗi.” Mẹ chồng rơi nước mắt, thống khổ nhìn tôi.
“Không……”
“Nặc nhi là đứa con duy nhất của mẹ, mẹ không thể để nó rơi vào thống khổ
giống như cha của nó, mẹ cũng không thể trơ mắt nhìn nhà họ Lôi không có đời sau. Tâm Âm, con nhất định phải hiểu cho mẹ. Dù sao đi nữa, đó cũng là một gia tộc khổng lồ như thế, mẹ không thể gánh nổi tội nghiệt này.”
“Nhất định phải thực tế như vậy sao? Vừa không có khả năng sinh dục, liền lập tức thành phế vật gây trở ngại cho người khác sao?”
Tôi bỗng cảm thấy thế giới này, thật sự đáng sợ. Một giây trước là dịu dàng thương tiếc, ngay giây sau đã hung hăng đâm một dao tiếp theo.
“Tâm Âm, xin hãy thông cảm cho tình cảnh của mẹ. Người trong gia tộc, đều
như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào khối thịt béo này. Nếu như Nặc nhi
không có người nối nghiệp, sẽ tạo ra rất nhiều sóng gió đến mức mẹ nghĩ
cũng không dám nghĩ. Mẹ vẫn luôn rất thích con, cũng hy vọng con cùng
Nặc nhi sống một cuộc sống hạnh phúc. Con nhất định phải tin là vào lúc
biết được tin này, mẹ đã thống khổ cỡ nào. Làm ra quyết định như vậy,
trong lòng mẹ cũng không chịu nổi.”
“Có một số việc hiểu, cũng không chứng tỏ là chấp nhận. Đối với con mà nói, con chỉ biết mình vừa nhận được tin dữ, ngay sau đó đã bị đuổi ra khỏi
nhà. Thứ lỗi cho con không thể thông cảm cho mẹ nhanh như vậy.” Lạnh
lùng nói xong một câu này, lau nước mắt vẫn đọng ở hai má, tôi tông cửa
xông ra.
Bi thương, phẫn nộ, thất vọng, tuyệt vọng, phức tạp quanh quẩn trong lòng. Tôi vội vàng ngồi lên xe ngừng ở cửa, bảo lái xe nhanh rời khỏi.
Rời khỏi nơi làm cho tôi thê thảm này, rời khỏi nơi làm cho tôi hoàn toàn tuyệt vọng này.
Tôi cần gặp một người, tôi cần anh, tôi nhớ anh. Chỉ có anh mới có thể để
tôi kể ra nỗi khổ trong lòng. Chỉ có anh mới có thể để tôi thỏa thích
lớn tiếng khóc rống.
Em cần anh, Phong.
“Đến đường Thanh Bình.”
Vừa dặn lái xe xong. Điện thoại ngay lúc này lại vang lên. Hiển thị dãy số
của Lôi Nặc, tôi do dự có nên nghe hay không. Cuối cùng, vẫn là sau khi
hít sâu, đã ấn phím trò chuyện.
“Vừa nghe được lời nhắn của em, đêm nay có một buổi xã giao sẽ rất khuya. Em hẹn dùng cơm với mẹ anh à?”
“Dạ.”
“Vậy hai người từ từ nói chuyện, dặn tài xế lái xe cẩn thận một chút. Về nhà rồi thì gọi điện cho anh nhé.”
“Dạ.”
Thốt ra đều là âm tiết đơn giản, tôi sợ vừa hé miệng ra thì sẽ nói không thành tiếng.
“Được rồi, chơi vui vẻ.”
“Ừm.”
Nhanh chóng đáp lại, tôi cúp điện thoại. Không nín được mà lặng lẽ nức nở.
“Thái thái?” Lái xe từ gương phía trước, lo lắng nhìn tôi.
“Không có việc gì đâu.” Tôi lau khô nước mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe chạy với tốc độ đều đặn trên đường không nhiều đèn neon, tôi ngây ngốc nhìn thế giới bên ngoài kia.
Có cười vui, có rơi lệ, có phẫn nộ, có bi thương.
Mà tôi, chỉ là một chấm nho nhỏ trong đó.
Thống khổ lớn hơn nữa, sầu não lớn hơn nữa, đơn giản cũ