
trên trời dần tụ thành
một đám mây đen chụp trên đầu tôi: “Không phải em muốn….”
Giữa người thông minh với nhau, có những lời không cần
nói rõ.
Tiểu Văn lập tức gật đầu, có chút ngại ngùng, vội quan
sát sắc mặt tôi một chút rồi giải thích: “Em sẽ không ở quá lâu đâu! Bố mẹ em
đi một cái là em dọn ra ngay, em hứa.”
Cái đó thì tôi tin, Tiểu Văn không phải loại con gái
vô lại đó, cô ấy có thể mở miệng ám chỉ với tôi chuyện này chắc là đã phải lấy
hết dũng khí, dù gì cô ấy sống một mình nhiều năm như vậy, là một người hoàn
toàn có thể độc lập, không muốn mở miệng cầu xin người khác.
Nhưng nhịp tim của tôi vẫn bắt đầu giảm dần như đang
hòa nhịp với tâm trạng của tôi lúc này. Ngoài mặt tôi tươi cười nhưng trong
lòng đau khổ, tôi gật đầu: “Không thành vấn đề. Trước khi bố mẹ về một ngày anh
sẽ đến đón em để còn có thời gian bài trí lại nhà anh một chút.”
Tiểu Văn khẽ vỗ ngực mình như được an ủi nhiều lần.
Haizzzz, đều là con gái, đều xin ở nhà tôi, sao thái
độ đối với tôi lại khác nhau một trời một vực vậy. Mạt Mạt đúng là cần gặp Tiểu
Văn….
Tạm biệt Tiểu Văn, rời khỏi nhà cô ấy ra phố, tim tôi
như có hội té nước, thầm nghĩ quả này thì nhà mình náo nhiệt lắm đây, còn chưa
biết nên xử lý Mạt Mạt và cô nàng Tiểu Khiết thế nào đây!
Thôi, tôi nghĩ rồi, về nhà dứt khoát treo luôn cái
biển chính thức kinh doanh cho rồi, biến nhà tôi thành “Nhà khách dành cho phụ
nữ lang thang”.
Toàn soạn là thiên hạ của lão Đường, có lúc đàn ông
chỉ cần hạ lưu một tí, khốn nạn một tí, mất dạy vừa phải là sẽ rất được con gái
yêu thích, lão Đường chính là một minh chứng.
Nhân cơ hội Tiểu Uyển đưa chúng tôi đi làm quen với
tòa soạn, dưới sự áp bức và dụ dỗ của lão Đường, tôi và cậu ta đã diễn một vở
kịch, chuyển con chó bệnh Đường Đường hư cấu của tôi cho lão Đường, khiến cho
Tiểu Uyển dễ dàng tin rằng con chó đó là của lão Đường, chỉ vì cậu ta phải đi
công tác một thời gian nên mới nuôi nhờ ở chỗ tôi, không ngờ nó lại bị bệnh.
Lão Đường vì thế mà nổi cơn thịnh nộ, đau khổ chết đi sống lại, như bị cào xé
ruột gan, tí nữa thì tuyệt giao với tôi. Nghê Tiểu Uyển nghe xong áng mắt đầy
vẻ đồng cảm và thương xót, thỉnh thoảng lại khẽ thở dài với lão Đường, tôi lại
trở thành tội nhân thiên cổ vì đã chăm sóc con chó bệnh Đường Đường đó.
Trong quá trình kể lể câu chuyện đầy xúc động và tình
cảm đó, lão Đường thậm chí còn nghẹn ngào, lại còn tranh thủ lúc Tiểu Uyển
không để ý, quay đi lấy mù tạt trong túi cho vào miệng, lúc quay lại hai mắt đã
đẫm nước, rớt ra mấy giọt nước mắt cá sấu. Tiểu Uyển bị cảm động triệt để, một
cô gái yêu thú cưng đến một mức độ nào đó sẽ có thiện cảm kì lạ với một người
khác giới cũng yêu thú cưng nồng nhiệt như mình, đây là một sự thực không cần
bàn cãi.
Sau một màn biểu diễn đặc sắc lão Đường đã chứng minh
được với Tiểu Uyển rằng cậu ta là loại con trai giàu tình cảm yêu chó hơn yêu
chính bản thân mình, lấy niềm vui của chó làm niềm vui của mình. Sau đó, tôi
tranh thủ đẩy thuyền theo dòng, dẫn dắt Tiểu Uyển kể chuyện về con Đôn Đôn vừa
mới mất của cô ấy,
“A! Hóa ra là vậy, chuyện lần trước em định nói nhưng
lại ngại nói chính là chuyện này à?” Lão Đường ra vẻ kinh ngạc hỏi.
Tiểu Uyển gật đầu: “Vâng, em sợ anh hiểu lầm em chửi
anh, em cũng không ngờ có chuyện trùng hợp như vậy.”
Mặt lão Đường đầy vẻ dâm tặc: “Đúng thế, thật là trùng
hợp! Không ngờ Đường Đường của anh lại thực sự có một nửa của nó ở trên đời này
– Đôn Đôn! Lẽ nào đây chính là duyên phận
mà người ta thường nói?”
Má Tiểu Uyển hơi ửng hồng, cô cúi đầu im lặng.
Lão Đường nắm lấy thời cơ, muốn theo đuổi nàng yêu chó
bèn nói thêm: “Được rồi, Tiểu Uyển, đừng buồn nữa, sau này em cứ coi Đường Đường
của anh là Đôn Đôn của em đi! Đường
Đường chỉ có tình yêu của bố, còn đang thiếu tình yêu của mẹ.”
Câu này đã bắt đầu có ý đò đưa hơi quá. Tiểu Uyển ngây
ra rồi nhìn lão Đường vẻ trách cứ một cái.
Tôi đứng cạnh muốn đi mà không dám đi, lại không xen
vào được. Lão Đường đã hoàn toàn lờ lớ lơ tôi, công hiệu của mù tạt làm cho hai
mắt cậu ta vẫn đỏ ngầu, nước bay thẳng xuống ba ngàn thước, tưởng là tiện thần
(thần đê tiện) tuột khỏi mây.
“Anh nói thật, Tiểu Uyển ạ, khi nghe chuyện của Đôn Đôn anh
rất đau lòng, thấy em yêu nó như vậy, anh...anh cũng muốn biến thành Đôn Đôn ở
bên cạnh em rồi.”
Tiểu Uyển vốn đang rơm rớm nước mắt nghe thấy câu ấy
liền bật cười, ngẩng đầu lên nhìn lão Đường: “Anh sến vừa thôi!” Dứt lời quay
sang nhìn tôi, “Lại bảo, đây là bạn anh à, chẳng giống người tốt gì cả!”
Tôi mím môi, cười khan gật đầu không dám há mồ, sợ vừa
há ra sẽ nôn ra đây mất. Anh muốn trở thành con chó nhỏ của em á? Không ngờ lão
Đường lại có thể thản nhiên tim không đập, chân không run, mặt không đỏ nói những
lời như thế trước mặt một cô gái, quả nhiên là chỉ cần đê tiện thì thiên hạ vô
địch!
Khi tôi đang mỉm cười cật lực muốn cho Tiểu Uyển biết
lão Đường là một kẻ đê tiện tốt bụng thì cậu ta lại quay sang nhìn tôi, kinh
ngạc nói: “Ơ, cậu vẫn còn đứng đây à? Bộ thuộc họ kì đà hả?”
Tôi...
Tôi vố