
phải nên nói chào anh sao?”
Tôi vỗ lưng hai người: “Đi đi đi! Lên nhà rồi nói.”
Tiểu Văn không tránh né từ chối tôi đỡ lưng cô ấy mà trên
đường lên nhà còn cố tình giữ tốc độ để đợi bàn tay tôi.
Có lẽ lúc này, cô ấy thực sự cần một người có thể tin
cậy chăng?
Thấy nhiều người như vậy, Tiểu Văn bất giác hơi kháng
cự một chút, cô ấy đứng ở cửa cúi đầu, do dự không biết có nên vào không.
“Sao thế?” Tôi hỏi.
“Các anh thực sự đồng ý giúp em sao?” Tiểu Văn cắn
môi.
Tôi nở một nụ cười đầy tử tế, đưa tay vỗ đầu Tiểu Văn:
“Thế em tưởng là gì? Chẳng lẽ anh gọi em tới để em kể chuyện của mình cho bọn
anh cười em chắc? Thế thì anh đi xem phim Hàn Quốc còn hay hơn!”
Tiểu Văn mỉm cười bước vào. Lão Đường, Thịt Chó và
Tiểu Phấn đều đã đứng trong phòng khách
ngó ra cửa. Thịt Chó thì căng thẳng, Tiểu Phấn đầy nghi ngờ còn lão Đường thì
phấn khích, ba gương mặt đối nhau chan chát.
Sau khi đưa Tiểu Văn vào phòng khách, tôi giới thiệu
từng người: “Ba anh này em đều đã gặp rồi, Thịt Chó, à, Lư Đại Nhục. Đây là lão
Đường, Đường Côn. Còn lão Phó, Phó Dụ.” Dứt lời tôi quay sang Tiểu Phấn, trịnh
trọng bảo, “Tiểu Văn, đây là Tiểu Phấn bạn gái của Lư Đại Nhục, Phấn Nam Nam.”
“Cô chính là Chu Tiểu Văn?” Tiểu Phấn lạnh lùng nhìn
Tiểu Văn chằm chằm, chậm rãi và u ám giơ tay ra bắt.
Tiểu Văn không ngừng cử động, chỉ nhìn Tiểu Phấn, vẻ
mặt rất bình tĩnh, ánh mắt cũng không chút dao động.
Đầu tiên Tiểu Phấn rất ngạc nhiên, tiếp đó sắc mặt bắt
đầu trắng bệch, không nghi ngờ gì nữa, hành động này của Tiểu Văn rõ ràng là
khiêu khích. Một giây sau, mắt Tiểu Phấn bắt đầu đỏ lên, cơ bản đã đạt đến
trạng thái sắp phát điên, mấy thằng chúng tôi đứng cạnh cửa lập tức cảnh giác,
vận nội lực, chuẩn bị khi nào Tiểu Phấn xuất chiêu là sẽ dùng thân mình chặn
đứng ma trảo của cô ấy.
Nhưng đúng lúc này, Tiểu Văn làm cho tất cả chúng tôi
vô cùng kinh ngạc.
Tiểu Văn đột nhiên cúi gập người trước mặt Tiểu Phấn.
“Cô…” Tiểu Phấn cũng sững ra.
“Tiểu Phấn, xin lỗi chị, tôi không biết tình hình của
anh Nhục, lúc đó tôi chỉ thử gọi điện…”
Giọng Tiểu Văn rất nhỏ, nhưng mọi người đều im lặng
đứng trong phòng khách nghe Tiểu Văn nói.
“Tiểu Văn, họ cũng biết tình hình đại khái rồi, nếu em
đồng ý thì cứ nói với mọi người đi.” Tôi vẫy tay, ra hiệu cho mọi người ngồi
xuống, cũng kéo Tiểu Văn ngồi xuống sofa, “Nói đi, ở đây không có người xấu,
mọi người sẽ giúp em.”
Tiểu Văn cũng cảm động nhưng vẫn hơi sợ hãi, chuyện
này tôi hiểu, nói chuyện riêng tư của mình trước mặt nhiều người như vậy có
chút tự xát muối vào vết thương. Tiểu Văn ấp úng nói được mấy câu lại ngập
ngừng. Khi kể về chuyện của mình cô ấy không còn vẻ bình tĩnh đó nữa, thậm chí
còn không dám ngước mắt lên.
Tiểu Phấn ngó trái ngó phải rồi đứng dựng kéo Tiểu
Văn: “Đi, chúng ta đi vào trong kia, kể tôi nghe thôi.”
Tiểu Văn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Tiểu Phấn
kéo thẳng vào phòng ngủ đóng sầm một tiếng.
Phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh. Mấy thằng chúng
tôi ngớ người, nhìn nhau rồi bật cười. Tôi, lão Phó và lão Đường cũng giơ ngón
cái với Thịt Chó.
Tiểu Phấn hoàn toàn không phải là một người phụ nữ nội
trợ bình thường, bản thân Thịt Chó cũng nói, cô nàng Tiểu Phấn này nếu sống vào
thời kỳ kháng Nhật chắc chắn sẽ thuộc hàng liệt sĩ dưới đao không cúi đầu, sống
vào thời cổ đại chắc chắn sẽ là ma nữ dám luyện “Cửu âm chân kinh”, ở Hồng Kông
ít ra cũng là một chị hai ở Mong Kok (một khu trị an phức tạp của Hồng Kông)…
Có điều một cô gái như vậy có điểm tốt nhất đó chính là trượng nghĩa, có lúc
còn trượng nghĩa hơn đàn ông.
Bốn thằng ngồi trong phòng khách, chẳng có chuyện gì
để nói đành trợn mắt nhìn nhau, thỉnh thoảng nói một câu: “Không sao chứ?”
Thằng còn lại an ủi thằng hỏi, cũng là tự an ủi chính
mình: “Không sao đâu! Yên tâm đi!”
Thịt Chó mấy lần rón rén bước ra tới trước cửa phòng
ngủ áp tai vào nghe lén, chỉ sợ bên trong vọng ra tiếng phim võ hiệp.
Trong phòng ngủ lúc nào cũng có tiếng rì rầm trò
chuyện, lúc được lúc mất, nhỏ quá không thể nghe rõ được.
Thịt Chó căng thẳng dựa vào mép cửa, người dán vào
tường nghiêng đầu lắng nghe, toàn thân toát lên khí chất của một chú chó cảnh
sát.
Khoảng hai mươi phút sau bỗng có tiếng bước chân, tiếp
đó là tiếng xoay nắm cửa, Thịt Chó đang đứng sát cửa đột ngột trợn mắt đồng
thời từ cửa phòng ngủ ba chân bốn cẳng phi ra, nhảy qua hai cái ghế và cả cái
bàn uống nước, sau đó ngồi bịch xuống sofa, ra vẻ bình thản.
Quá trình từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc không đến
một giây, khởi động cũng rất tốc độ, tiết tấu cũng rất nhịp nhàng, tính phối
hợp rất nổi trội, tuy khi nhảy qua chiếc ghế thứ nhất và chuẩn bị nhảy qua cái
bàn uống nước tính liên kết hơi kém, nhưng các động tác kĩ thuật rất nhuần
nhuyễn, không khác gì Lưu Tiểu Tường (vận động viên điền kinh Trung Quốc).
Tôi, lão Phó và lão Đường đều kinh ngạc kiêm ngưỡng mộ
nhìn Thịt Chó, vô cùng thán phục hành động phi thường này của cậu ta, đúng là…
hồi nhỏ viết về đại hội thể thao có một câu miêu tả vận động viên là gì ấy nhỉ: