
o dục về giới tính thời kì đầu, nhưng vì cả hai bên đều là lần
đầu, không có chút kinh nghiệm nào từ đó dẫn đến khó khăn trùng trùng, gian nan
từng bước.
Thế là
trên nền tảng hai người không ngừng tìm hiểu, thăm dò, không ngừng nắm vững
những điều trọng yếu, không ngừng xin lỗi nhau, không ngừng cổ vũ nhau, cuối
cùng cũng đi đến được giai đoạn cuối cùng. Tôi và Mạt Mạt đã không còn mảnh vải
che thân, ôm chặt lấy nhau. Hơi thở của Mạt Mạt rất gấp gáp, hai mắt nhắm chặt,
không phản kháng cũng không hưởng ứng. Lúc đó Mạt Mạt rất trong sáng ngây thơ,
rõ ràng là cô ấy vẫn còn rất xa lạ và sợ hãi một số linh kiện trên người tôi,
cho nên trong quá trình ôm ấp sờ mó, hễ bất kì bộ phận nào trên người cô ấy
chạm vào linh kiện của tôi là cô ấy liền ngay lập tức lùi ra.
Tôi nhớ
lúc đó trong bóng tối tôi thở gấp, hỏi cô ấy một câu: “Sao thế? Em tránh gì
vậy? Sợ à?”
Câu trả
lời của Mạt Mạt nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Bỏng.”
Câu nói
đó tôi vẫn nhớ như in. Hơn nữa trong những ngày đêm về sau, trong vài lần tiếp
xúc thân mật với con gái sau này, tôi không còn được nghe thấy từ ấy nữa. Lời
tổng kết ngắn gọn ấy từ đó tuyệt tích trên giang hồ.
Tôi
nghĩ động tác của tôi có hơi thô lỗ, trước viễn cảnh tuyệt diệu đó, mọi thứ
mang tính lí luận đều bị ném sang một bên. Hơn nữa đã đến nước này rồi, hoàn
toàn không có đường lùi nữa. Có lẽ lúc đó Mạt Mạt cũng biết điều đó, nên chỉ
nhắm tịt mắt, mặc kệ tôi làm gì, căng thẳng đến nỗi toàn thân căng cứng, vẻ mặt
đầy dâng hiến tình yêu.
Tôi
vụng về tách cô ấy ra, dựa vào những bài trong trí nhớ, chầm chậm đặt mình vào
đó. Toàn thân Mạt Mạt run rẩy, bắt đầu nhích lên phía trên.
Tội cứ
đẩy vào cô ấy lại nhích lên. Cho đến khi đầu Mạt Mạt chạm vào đầu giường, không
còn đường lùi, cô ấy mới chịu thôi. Cô ấy khẽ nhíu mày, cắn môi, vẻ mặt như thể
sắp hi sinh vì chính nghĩa ấy.
Thế là
tôi bắt đầu. Bắt đầu một cách nhẹ nhàng, dò dẫm, thăm dò, không biết gì. Tôi
nhớ từng đọc trong một cuốn sách viết, lần đầu tiên phải nhanh, một lần chọc
thủng tuyến phòng ngự, chỉ làm bạn gái đau một chút, nếu cứ nhích từng tí từng
tí một, thì bạn gái sẽ rất rất đau, sẽ làm cơn đau tăng lên gấp bội… cho nên
tôi dồn khí vào đan điền, chuẩn bị đâm vào!
Tiếp đó
là hai tiếng kêu thảm thiết. Một của Mạt Mạt, một của tôi.
Mạt Mạt
kêu thì còn hợp lí, cũng rất là hàm hồ, tôi kêu rất to, vì tôi không có chút
chuẩn bị tâm lí nào. Tôi làm sao mà biết lần đầu của con trai cũng đau như vậy?
Cảm giác đó… đầu ngón tay nhét vào gọt bút chì ấy, đột ngột bị gọt hết lớp này
đến lớp khác, đau đến nỗi tôi toát mồ hôi! Cơn đau mãnh liệt khiến tôi và Mạt
Mạt gần như đồng thời tách ra, ngồi cách nhau cả nửa mét, lại không dám ngồi
thẳng vì sợ cụng đầu, hai đứa cứ ngồi nhìn nhau trong bóng tối.
Khóe
mắt Mạt Mạt lấp lánh nước, chắc là cô ấy vừa khóc. Tôi không khóc, tôi đang há
miệng nhe nanh.
Chuyện
tiếp theo thực ra khá buồn cười, tôi và Mạt Mạt gần như cùng lúc cúi xuống kiểm
tra phần dưới cơ thể mình, rồi lại cùng nhìn của đối phương, tiếp đến lại cùng
lúc ngẩng đầu rồi bật cười. Không ngờ, đáng ra là một bộ phim về cuộc sống cỡ
18+, cuối cùng không ngờ lại biến thành phim Tết…
Chuyện
sau đó thì không cần nói nhiều, vì cả hai chúng tôi đều bị nội thương, nên đành
hẹn để hôm khác chiến tiếp.
Nhưng
sau đó, tôi và Mạt Mạt không còn cơ hội thân mật với nhau nữa, sau đó là kì ôn
thi đại học khắc nghiệt, rồi không học cùng trường, mỗi người mỗi nơi, hoàn
toàn không có tin tức gì của nhau, thậm chí từ đó không còn bất kì liên hệ gì
nữa.
Tôi
thực sự không ngờ rằng, sau thời gian đại học và sau vài mối tình chết yểu, tôi
lại gặp Mạt Mạt ở một thành phố khác, hơn nữa cảm xúc vẫn dạt dào như xưa! Thậm
chí, bây giờ Mạt Mạt đang ở nhà tôi, mặc áo phông của tôi, chân trần ngồi trước
mặt tôi uống rượu, trò chuyện, ánh mắt vô cùng mờ ám!
Nhưng
điều khiến tôi hết sức bực bội là sau nhiều năm, con người không thay đổi
nhiều, nhưng khoảng cách nhìn nhau lại thay đổi. Cho dù trước kia đã có vô số
lần tiếp xúc thân mật, nhưng Mạt Mạt bây giờ rõ ràng là phòng bị nghiêm ngặt,
tử thủ giữ thành.
Thực ra
điều đó khiến tôi rất buồn bực.
Khi một
cô gái từng nũng nịu trong lòng bạn, hôn bạn, cầm tay bạn, thậm chí từng gần
bạn đến không thể gần hơn được nữa đột nhiên thay đổi thái độ với bạn hoàn toàn
biến thành nguyên tắc bốn không – cái này không được, cái kia không xong, cái
này không tốt, cái kia cũng không ổn, giống như là… rõ ràng là đồ của bạn nhưng
bỗng dưng bạn không còn được sở hữu nó nữa vậy!
Thật
là dày vò người ta mà!
Tiền
bạc coi tôi là rác rưởi
Tôi
cũng coi tiền bạc như rác rưởi
Đều
là rác rưởi, ai thèm sợ ai!
Ngày 22 tháng 6.
Nắng
Chúng ta hãy ra khỏi quá khứ, trở lại hiện
tại đi.
Tôi đưa khăn mặt và bàn chải mới cho Mạt Mạt,
mắt nhìn cô ấy vào nhà vệ sinh tắm táp, nói thật lúc cô ấy bảo
muốn đi tắm, trái tim nhỏ bé của tôi bắt đầu lên tàu lượn siêu tốc,
đây k