
, lát nữa sau khi anh nói với cô sự thật, liệu cô có còn
ngoan ngoãn nằm trong lòng anh như thế này không?
Có lẽ là không.
A Triệt nhìn dáng vẻ say ngủ của Bảo Lam, cũng tỏ ra
thương cảm. So với mình chỉ là một hình nhân thế mạng, cô chẳng phải còn đáng
thương hơn sao? Nằm trong tay của kẻ thù mà không hề hay biết.
Cậu nhớ lại ánh mắt ngây thơ, trong sáng của cô.
- An Bảo Lam là một cô gái tốt, nếu anh muốn hẹn hò
với cô ấy thì phải quang minh chính đại! Đừng đâm chết bố cô ấy rồi giả vờ làm
người tốt!
- Là anh đâm chết bố của em? – Giọng nói đột ngột của
Bảo Lam khiến Ân Tá và A Triệt đều giật nảy mình, không biết cô tỉnh từ lúc
nào, nhưng cô đã nghe thấy câu nói đó.
Bảo Lam không dám tin vào tai mình.
- Anh đâm chết bố em? Là anh sao? – Khuôn mặt tái nhợt
của Ân Tá đã cho cô một đáp án chính xác nhất.
Cô không muốn tin.
Mình yêu kẻ thù giết cha?
- Ân Tá, có phải… có thật là anh không? – Cô run rẩy
hỏi, rõ ràng là cô nhìn thấy anh gật đầu.
- Đúng, là anh.
- Các người thích làm gì thì làm! Sau này tôi không
tìm anh nữa! – A Triệt nhảy lên xe rồi bỏ đi. Chiếc Lamborghini lái với tốc độ
kinh người, dọc đường bị rất nhiều camera điện tử của cảnh sát ghi lại, nhưng
cậu không quan tâm, chỉ muốn dùng tốc độ để phát tiết những phẫn nộ và đau đớn
trong lòng. Rõ ràng là cậu hận anh mình, hận anh đã cướp đi của cậu tình yêu
của bố mẹ, cướp đi cuộc đời tươi đẹp của cậu; rõ ràng là cậu muốn báo thù, chỉ
hận là không thể đoạn tuyệt quan hệ máu mủ với anh… Nhưng tại sao nhìn thấy tờ
giấy chuyển nhượng tài sản do chính tay anh lập ra, cậu lại muốn bỏ đi.
Khi cậu phát hiện ra người anh trai thân thiết với
mình từ nhỏ chỉ một lòng một dạ quan tâm tới gia đình, trái tim cậu đau nhói.
Đi men theo con đường sông không bao lâu sẽ ra tới biển lớn, mặt biển hôm nay
có mây, những cơn gió có mùi tanh mằn mặn lướt trên những giọt nước mắt vừa rơi
trên khóe miệng, cũng có vị mặn.
Thực ra, thực ra thứ cậu cần không phải chỉ có tiền.
Thực ra cậu rất yêu anh trai mình.
- Xin lỗi. Tất cả đều tại anh. – Ân Tá kể lại toàn bộ
chuyện xảy ra 4 năm trước cho Bảo Lam nghe, nhưng anh cố ý không nói tới chuyện
anh bị bệnh.
Hai hàng lông mày của Bảo Lam nhăn tít lại, cuối cùng trong ánh mắt cô là sự
ghê tởm. Cô lùi về đằng sau, thoát khỏi vòng tay của anh, nhìn người trước mặt
mình bằng con mắt thù hận. Chả trách lần đó khi gặp anh trong tiệm tạp hóa, ánh
mắt của anh không hề xa lạ, anh còn chủ động gọi điện bảo cô tới làm việc ở tòa
soạn tạp chí.
- Anh nhận ra tôi từ trước rồi đúng không? Nhận ra tôi
từ khi còn ở tiệm tạp hóa?
- Đúng.
- Bởi vậy anh cứu tôi? Còn gọi tôi đi làm?
- Anh muốn giúp em có thêm một phần thu nhập, như vậy
sẽ bớt đi áp lực về kinh tế.
- Đủ rồi! Lâm Ân Tá. – Cô ghê tởm. – Anh không cần giả
vờ tốt bụng. – Sự dịu dàng và yêu thương của anh thì ra chỉ là để đền tội.
- Còn nói là thích tôi, tất cả chỉ là vì muốn lương
tâm của anh dễ chịu hơn mà thôi!
- Không, đúng là anh cảm thấy có lỗi với em, nhưng
thích và có lỗi không liên quan gì tới nhau cả. – Ân Tá giải thích. – Khi đó
anh hôn mê suốt ba ngày, sau khi tỉnh lại mới biết người nhà đã tự ý bắt A
Triệt đi nhận tội, nếu anh lại phản cung thì ngay cả bố mẹ anh cũng bị liên
lụy. – Anh vô cùng hối hận. – Bây giờ nghĩ lại, vẫn là anh đã làm sai, một
người đàn ông không dám gánh vác trách nhiệm thì không phải là đàn ông.
- Cách anh gánh vác trách nhiệm chính là đối xử tốt
với tôi ư? – Cô thất vọng hỏi. – Để tôi tưởng rằng tình cảm của chúng ta là
thật?
- Không, Bảo Lam, em đừng hiểu lầm…
- Đừng nói nữa. – Cô rất muốn tát mạnh lên má anh.
Chính người đàn ông này đã khiến cô mất bố! Còn lừa dối tình cảm của cô! Nhưng
khi cô giơ tay lên, khi bàn tay cô chỉ còn cách mặt anh 10mm, cô dừng lại.
Bàn tay đó không thể nào rơi xuống được.
Cô vẫn không nhẫn tâm ra tay với anh. Bảo Lam cố giữ cho những giọt nước mắt
đừng rơi xuống, đau lòng nói:
- Chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau nữa.
Mặc cho Ân Tá níu kéo, Bảo Lam về tới trường lập tức
thay số điện thoại khác, thay khóa nhà, dặn bạn cùng phòng và cùng lớp, chỉ cần
có con trai gọi điện tới tìm cô thì nói là cô không có nhà. Cô tránh mặt Ân Tá,
một nửa là do thất vọng, một nửa là vì yêu. Vì cô quá yêu anh nên cô mới thất
vọng như thế, thất vọng tới nỗi không có cách nào đối mặt được với chuyện này.
Ân Tá tìm cô như điên, chờ cô suốt mấy ngày mấy đêm ở dưới lầu. Điện thoại của
tất cả những người quen biết cô anh đều đã gọi, cuối cùng, ngay cả Ngải Linh
Linh cũng không chịu được sự “quấy rối” của Ân Tá, ngày nào cũng tắt máy cho
xong chuyện.
Cho tới một hôm.
Bảo Lam học xong giờ tự học buổi tối, một mình đi về
phòng, cũng chưa phải là muộn lắm, chỉ khoảng hơn 9 giờ tối, cô vừa nghe MP4
vừa đi xuyên qua rừng cây long não tối om, tất cả đều như bình thường. Bỗng
dưng, hai bóng người xuất hiện trong bóng tối, một trái một phải giữ chặt cô,
dùng một tấm khăn đã tẩm thuốc mê bịt lên miệng cô. Bảo Lam không thể nào lên
tiếng, không thể thở nổi, hai con mắt tuyệ