
n đứng ở trước giường,
bóng dáng cao lớn thật sâu bao phủ Tôn Đào Phi hơi có vẻ nhỏ nhắn.
Tôn Đào Phi co rúm lại
một chút, nhìn mặt người nào đó đã biến thành đen, ha ha cười khan hai tiếng,
“Em chỉ đùa với anh thôi mà, anh không cần hung dữ thế chứ!” Một câu nói phía
sau Tôn Đào Phi cơ hồ là vô ý nói ra.
Trình Phi Viễn vừa tức
giận vừa buồn cười, nhìn Tôn Đào Phi trước mắt rõ ràng có chút sợ, nhưng vẫn là
khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng, chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng dịu đi không
ít, không có cách nào bộc phát ra với cô vợ này cả.
Đem khăn lông ném ở một
bên, chính xác, không đến nỗi lầm lẫn mà ném vào mặt Tôn Đào Phi, Trình Phi Viễn
bưng chậu lên cứng ngắc rời đi gian phòng.
Vui vẻ lăn lộn ở trên
giường ba vòng, nghĩ tới bóng dáng ẩn nhẫn nổ tung của Trình Phi Viễn vừa rồi,
khóe miệng Tôn Đào Phi cong lên, tâm tình vui vẻ càng bay càng tăng. Bất quá,
không thể không nói Trình Thượng tá cũng coi như là người đàn ông không tệ.
Hưng phấn rồi, chờ đón
chính là chính là mệt mỏi nồng đậm, kèm theo loại mệt mỏi này, Tôn Đào Phi rất
nhanh ngủ say lần nữa.
Không biết qua bao lâu,
Tôn Đào Phi chỉ cảm thấy mình giống như đã có một giấc mộng thật dài lại không
rõ, mở mắt ra, trời bên ngoài màn đã bịt kín một tầng đen nhàn nhạt.
Chân đã thoải mái không
ít, vươn vai, Tôn Đào Phi kéo lê giày xăng đan của mình, nghĩ tới bộ dạng lúc
người nào đó rời đi, nhìn lại căn phòng mặc dù không lớn, nhưng vẫn hơi vắng vẻ,
Tôn Đào Phi hơi có chút áo não, không biết lúc nào thì người kia mới trở về
đây?
Mở đèn trong phòng lên,
ở trong sự bừng sáng, tâm tình vốn có chút khó chịu của Tôn Đào Phi cũng tốt
không ít, thật ra thì cô cực kỳ không thích đêm tối, không có lý do gì nhưng cứ
không thích, ban đêm khi cô không phải là nhắm hai mắt, thì phòng của cô đèn đều
phải sáng rỡ.
Khi Tôn Đào Phi còn
đang ngây ngốc, cửa đã bị đẩy ra, hai người đi tới, Trình Phi Viễn đi đầu, Tôn
Hải Dương, em trai của cô hơi có chút co đầu rụt cổ theo sát ở sau lưng Trình
Phi Viễn.
“Em dậy rồi à?” Sắc mặt
Trình Phi Viễn bình tĩnh nói, thấy bộ dạng hắn, Tôn Đào Phi đoán chừng cơn tức
của hắn đã tiêu mất.
Tôn Đào Phi khẽ mỉm cười,
coi như là đáp lại Trình Phi Viễn, ánh mắt lại xuyên qua hắn, nhìn chằm chằm
vào khuôn mặt bị phơi đến ngăm đen của Tôn Hải Dương.
“Chị!” Nhận được ánh mắt
của chị mình, Tôn Hải Dương lập tức lấy lòng làm nũng ngon ngọt gọi một tiếng.
Phải nói người đời này
Tôn Hải Dương sợ nhất, trừ mẹ hắn ra chính là chị, mẹ hắn thì không cần phải
nói, nhà bọn họ đều công nhận là Thái hậu. Nhưng chị hắn, thời điểm bình thường
thật là dễ nói chuyện, cũng rất dịu dàng. Nhưng một khi đã tức giận thì tuyệt đối
không thua gì ma quỷ tái sinh, sau khi chịu không ít buồn bực thua thiệt từ nhỏ
đến lớn, Tôn Đào Phi đương nhiên trở thành người thứ hai hắn sợ trong cuộc đời.
“Hai người cứ nói chuyện
đi nhé!” Nói xong, Trình Phi Viễn liền vô cùng hiêu rđạo lý, đem không gian để
lại cho hai chị em Tôn Đào Phi.
Theo bản năng sờ sờ lỗ
tai, Tôn Hải Dương lọt vào trong bi thống vô hạn, lỗ tai của hắn, lỗ tai mềm mại
sẽ bị chủ nhân vô lương như hắn dâng hiến đi ra ngoài.
“Chị, xin chị bớt giận!!!!”
Tôn Hải Dương ngoan ngoãn đem lỗ tai đã xoa đỏ bừng của mình đến bên tay Tôn
Đào Phi.
Tôn Đào Phi buồn cười
nhìn một loạt cử động của em trai mình, đây là chuyện họ thường làm từ nhỏ đến
lớn, mỗi lần chỉ cần cô tức giận, nó sẽ chủ động dâng lên lỗ tai của mình, để
cho cô tận tình giày xéo. Đưa ra ngón tay thon dài trắng noãn, Tôn Đào Phi hướng
về phía lỗ tai đã bị chủ nhân xoa hồng hồng không khách khí làm ba trăm sáu
mươi độ thay đổi, nhìn thấy nó phối hợp như thế, cô sẽ không bỏ đá xuống giếng ở
trước mặt thái hậu.
Ba phút sau, Tôn Đào
Phi rốt cục lòng từ bi thu hồi tay của cô.
“Từ khi nào thì em lại
có ý nghĩ làm lính thế?”
“Từ nhỏ!” Tôn Hải Dương
bật thốt ra không do dự.
Tôn Đào Phi ha ha cười
một tiếng, đảo mắt khắp nơi hỏi, “Từ nhỏ, vậy sao lúc này, em lại học xong cả
nghiên cứu sinh!”
“Chị, chị không phải đã
biết Thái hậu của chúng ta đều chỉa vào con trai là em phải trở về thừa kế gia
nghiệp, cho nên lý tưởng của em mãi cho đến hôm nay mới có thể đến báo ba.”
Khuôn mặt của Tôn Hải Dương nhăn nhó, bày ra bộ đáng thương trước mặt chị, ý đồ
khi Tôn Đào Phi gặp Thái hậu có thể giúp hắn nói giúp một vài lời.
Tôn Đào Phi gật đầu một
cái, Thái hậu nhà cô cực kỳ đau lòng cho ông xã mình, vì có thể để cho ông xã sớm
ngày bớt đi gánh nặng, Tôn Hải Dương là con trai duy nhất của họ, từ lúc lên cấp
3 liền bị mẹ cô gửi lấy hy vọng thật sâu. Vốn là Tôn Hải Dương tốt nghiệp trung
học thì Thái hậu nhà cô đã nói đừng đi học, ở nhà giúp ba Tôn, dù sao dựa vào
gia nghiệp nhà họ bây giờ tuyệt đối không đến nỗi để cho hắn đói chết. Nhưng ai
ngờ Tôn Hải Dương không có một chút hứng thú đối với sự nghiệp nhà mình, thông
qua vô số lý do học nhiều chút mới có thể làm cho tiệm bán mì kéo của gai đình
tốt hơn, Tôn Hải Dương của chúng ta thành công tranh thủ quyền lợi khi học đại
học, học xong đại học l