
ng là hắn đau mà? Người này cư nhiên tỏ ra thảm vậy!
Người cá trẻ lật người, thân thể chưa trải qua bất kỳ khúc dạo đầu nào tự nhiên không cách nào vùi đầu vào trong trận xxoo bất ngờ này, miếng vảy run rẩy rời khỏi vị trí, được người cá xưng là "cánh cửa vườn hoa bí mật" lập tức tỉnh ngộ lại chức trách của mình, vèo trở lại vị trí mình nên ở.
"A ——"
Lần này tiếng kêu cực kỳ thảm thiết, Hoắc Khắc cầm ngón tay chảy máu không ngừng vừa tức giận vừa uất ức nhìn người cá trẻ, máu càng thêm rơi tí tách lên người người cá trẻ.
Người cá trẻ cũng nghiêm chỉnh rồi, chột dạ dời mắt —— chuyện này. . . . Điều này không thể trách hắn, đây là cấu tạo trời sinh của tộc người cá mà. Thầy tế đã nói, đây là bởi vì trời ban cho tộc người cá vẻ đẹp kinh người, mới đặc biệt ban thêm vũ khí bí mật cho người cá, hắn. . . . Hắn dùng lần đầu tiên mà, không biết nên dùng thế nào, không biết chuyện gì xảy ra cũng đúng thôi.
Ưmh ưmh, đúng rồi, hắn nhớ thầy tế từng nhắc nhở, nếu như gặp phải bầu bạn thật lòng yêu thích, trước khi xx nhất định phải hôn hôn, sờ sờ, liếm liếm, nếu không sẽ có hậu quả rất nghiêm túc, rất trầm trọng. Ưmh, con. . . . con chim không có lông này cũng không phải là bầu bạn hắn thật lòng yêu thích, cho nên. . . . Không sao chứ?
Nhưng, rốt cuộc xx là gì?
Người cá trẻ mở mắt to vô tội, lẽ thẳng khí hùng nhìn nhau với Hoắc Khắc.
Vừa lúc đó, cái cây đang cháy dần dần bị mưa to tưới tắt ánh lửa, trong bụi cỏ cách đó không xa lại truyền đến âm thanh sàn sạt.
Đang bốn mắt nhìn nhau, một cá một chim đang cố gắng truyền lại sự phẫn hận của mình đồng thời dời lực chú ý qua, trong lòng đều khinh thường nghĩ tới: hừ, con cá (con chim) đối diện này yếu như vậy, mới không cần chia lực chú ý cho hắn !
Chỉ thấy cây kia lay động hai cái, sau tiếng vang sào sạt, một con thú khổng lồ xen lẫn vàng trắng lộ ra, đầu tiên là kinh ngạc nhìn con chim bị nướng Hoắc Khắc, rồi khi ánh mắt chuyển tới trên người người cá trẻ thì lập tức liền có chút không tự nhiên.
Người cá trẻ lại lộ ra sắc mặt vui mừng, vung cái đuôi còn hơi đau, bành bạch bò qua, há miệng, hô lên một tiếng: "Khải. . . . Tư Đặc?" Mặc dù âm thanh còn có chút khàn khàn, nhưng đích xác là ba chữ "Khải Tư Đặc".
Người cá trẻ và Tuyết Mao Hống đều ngây người, người cá trẻ lập tức phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt vui mừng phất tay với Khải Tư Đặc: "Khải Tư Đặc, Khải Tư Đặc là em nè, anh không biết em sao? Em là người cá trẻ Ôn Ni Nhĩ nè!"
Tốc độ nói chuyện của hắn rất chậm, hiển nhiên có chút không quen, nhưng rất nhanh liền thuận lợi.
Không hổ là người cá được xem là "tộc được trời cao yêu thương nhất", khi âm thanh của hắn thông thuận thì vừa nhu hòa, thanh thúy, còn mang theo vài phần ngây thơ, quả thật tựa như đầu độc, đủ để khiến bất kỳ người nghe được âm thanh đó bất tỉnh hoa mắt, ít nhất, Hoắc Khắc liền choáng váng đầu, ngây ngốc nhìn chằm chằm mặt mũi vui mừng của người cá trẻ Ôn Ni Nhĩ, trong lòng len lén nghĩ: người này. . . . Dáng vẻ rất xinh đẹp à?
Hắn lại mất lâu như vậy, mới chậm lụt ý thức được vấn đề này!
Nhưng Khải Tư Đặc hiển nhiên là ngoài ý muốn, hắn cơ hồ lập tức lui về phía sau một bước, lông dài trên người dựng lên, da khắp người cũng nổi da gà.
Hắn gầm nhẹ một tiếng, cảnh giác kêu: "Đứng lại! Đừng tới gần tôi!"
Ôn Ni Nhĩ ngẩn ngơ, uất ức thu tay lại, nhìn hắn.
Lông dài trên người Khải Tư Đặc bị nước mưa làm ướt, tương đối nặng, khiến lông xù của hắn mau chóng xẹp xuống.
Hắn nhanh chóng nhìn Ôn Ni Nhĩ một cái, tin chắc đối phương không có đuổi tới nữa, mới như trút được gánh nặng thở ra một hơi.
Suy nghĩ đến việc hôm nay mình đã gặp lại người trong tộc, không cần phải lá mặt lá trái với con cá này nữa, ánh mắt Khải Tư Đặc phức tạp nhìn chăm chú Ôn Ni Nhĩ một lát, mới cúi đầu, khuyên giải nói: "Cậu đừng đi theo tôi, tôi đã nói với cậu rồi mà."
Trong hốc mắt Ôn Ni Nhĩ lập tức chảy ra từng giọt nước mắt, giọt nước mắt kia vốn vừa gặp phải không khí sẽ rất dễ dàng cứng lại, biến thành từng hạt châu mượt mà, kết quả không biết có phải do trên mặt Ôn Ni Nhĩ dính đầy nước mưa hay không, vào lúc này lại không cứng lên nổi, chỉ theo gương mặt chảy xuống.
Hắn lau mặt một cái, cảm thấy uất ức vô cùng: "Nhưng. . . . Em nghĩ anh chỉ không quen với đất nước người cá thôi. Em. . . . em đã mang người trong tộc anh đến, còn là giống cái, đúng rồi đúng rồi, cô ấy mới vừa sinh hai đứa bé, tương đương với em mang về cho anh đến ba người trong tộc, về sau anh. . . . Sẽ không cảm thấy cô đơn nữa, tại sao. . . . Tại sao anh không thể ở lại đây?"
Hắn lắp bắp nhìn Khải Tư Đặc, cực kỳ hi vọng y có thể khạc ra lời khiến hắn vui mừng.
Khải Tư Đặc chỉ cúi đầu, rốt cuộc, nặng nề bỏ lại một câu "Tôi là giống đực rất truyền thống, không. . . . không thích nhân yêu!" Liền nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Người cá trẻ như gặp phải đòn nghiêm trọng, ngây ngốc nhìn phương hướng Khải Tư Đặc biến mất, một hồi lâu, mới chậm rãi trừng mắt nhìn, sau đó, nước mắt rơi tí tách như chuỗi ngọc bị đứt dây.
"Em. . . . Còn tưởng anh ghét bỏ em không nói được, nhưng anh xem, hi