
sau khi đánh giặc xong sẽ rời đi, xem ra bây giờ không đi không được rồi. Trước đó đồng ý với Tu Hồng Miễn, chỉ là kế hoãn binh, nếu không khi sự việc bị phát hiện nàng cũng không biết sẽ chết như thế nào.
Đem đồ đạc đã thu dọn xong giao cho a ô mang đi trước, nếu khi nàng đi ra lều mà mang theo đồ đạc sẽ bị người khác chú ý. A ô cúp hai lỗ tai lại, vẻ mặt không tình nguyện. Trong lòng Hạ Phù Dung cười trộm, ai bảo chính ngươi lúc trước muốn làm anh hùng, con dê lớn như vậy cũng có thể kéo đi dễ dàng, những thứ này càng thêm tiểu cass rồi. Ừ, xem ra sau này công nhân bốc vác có thể để cho nó làm rồi.
Thấy tình hình bên ngoài vẫn bình thường, trên đỉnh màn Hạ Phù Dung cắt một cái lỗ thật to, đi ra ngoài từ phía trên có vẻ an toàn hơn.
Mới vừa bay ra khỏi lều, chỉ nghe phía dưới chân vang một tiếng thật lớn.
Lều của Hạ Phù Dung trong nháy mắt bị nổ nát bấy!
Hạ Phù Dung ngơ ngác nằm trên vách đá dựng đứng, nếu như nàng không chạy trốn kịp thời, có phải bị nổ chết hay không? !
Mọi người nghe thấy tiếng nổ nhanh chóng chạy đến, thấy cảnh tượng trước mắt đều sợ đến ngây người. Lúc này nàng chỉ nhìn thấy tất cả binh lính chỉ chỉ về phương hướng của nàng, hình như muốn nói nàng may mắn mới thoát khỏi cái chết.
Lều của chủ soái vẫn bình thường không bị hư hại gì, hình như tất cả mọi người đều bị tiếng động làm cho sợ hãi không nhẹ, xem ra thuốc nổ ở chỗ này vẫn không được sử dụng rộng rãi cho lắm.
"Hình như năng lực chạy trốn của ngươi rất vô hạn làm cho trẫm cũng rất bất ngờ." Tu Hồng Miễn nhìn Hạ Phù Dung nói.
Hạ Phù Dung cười xấu hổ, chạy mau hơn nữa có thể nhanh hơn được thuốc nổ sao? Nếu không phải là nàng thoát được nhanh, chỉ sợ đã bị nổ thành tương rồi.
"Ngươi và Y Tháp tộc có quan hệ gì?"
Hạ Phù Dung ngỡ ngàng nhìn Tu Hồng Miễn, nàng có thể cùng với bọn họ có quan hệ gì.
"Nếu không thì bọn họ làm sao có thể dùng lê bạo đối phó với ngươi?"
Thì ra nơi này gọi thuốc nổ là lê bạo. Lúc này trong lòng nàng thật rất tức giận, nàng cùng bọn họ không thù không oán, tại sao lại muốn giết nàng? ! Là Y Tháp tộc thật sao? Lần này coi như các ngươi đã đụng tới nàng!
Tu Hồng Miễn thấy nàng tức giận không nói mội lời, cũng nhìn ra nàng không muốn tìm hiểu sự việc xảy ra, liền không tiếp tục hỏi nữa.
Trải qua chuyện giật mình vừa rồi, Hạ Phù Dung cảm thấy cả người nóng lên, cái trán đổ mồ hôi hột, nàng lột cái nón xuống lau mồ hôi, trong nháy mắt cảm thấy động tác này không thích hợp. Nếu theo thường ngày, chỉ cần nàng làm động tác này. . . . . .
Không hối hận kịp, chỉ thấy bên ngoài lều có một bóng dáng nho nhỏ chạy thẳng về phía nàng.
A ô! Lúc này hối hận đã không còn kịp nữa, chỉ thấy bên ngoài lều có một bóng dáng nho nhỏ hướng chỗ nàng vọt tới
A Hu!
Đầu cảm giác trống trơn, nàng tại sao lại ngu xuẩn đến bây giờ bỏ mũ xuống? Bình thường nàng đều là tại thòi điểm không có ai hoặc buồn ngủ sẽ bỏ mũ xuống, sau đó A HU nhất định sẽ xông lại nhảy lên trên đầu nàng. Làm sao lại quên? Tại sao có thể quên! Xem ra hôm nay đúng là ngày chết của nàng.
Trong nháy mắt, chỉ thấy một ánh đao lướt qua. Tu Hồng Miễn!
Hắn đang một đao hướng tới chỗ A Hu.
"A ~~! ! !" Hạ Phù Dung kêu to một tiếng.
Đao qua không phát ra hơi thở, trên đất chỉ để lại hai sợi lông của hồ ly, bóng đen đã sớm không thấy tung tích.
Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, thật may là A Hu không có việc gì.
Tu Hồng Miễn thấy Hạ Phù Dung bị dọa sợ đến trắng cả mặt, thì ra thật sự là mình đa tâm, trước thấy vị nữ tử kia và con Ngân Hồ này ở cùng nhau, cho nên Ngân Hồ là tuyệt đối không tấn công nàng.
Tất cả chỉ xảy ra ở trong nháy mắt, đợi đến mọi người phản ứng kịp, đều thở ra một hơi dài, vừa Trì tướng quân thiếu chút nữa bị yêu hồ tập kích!
"Đệ không sao chớ?"
Xem ra tất cả mọi người lầm tưởng là A Hu vừa nãy định tập kích nàng, như vậy cũng tốt, chính là giải trừ đi sự nghi ngờ của Tu Hồng Miễn đối với nàng, Hạ Phù Dung giả vờ chưa tỉnh hồn lắc đầu một cái.
Tu Hồng Miễn này võ công của quả thực là sâu không lường được, ngay cả A Hu từ trước đến giờ không ai có thể tới gần cũng bị hắn chém xuống, mất mấy cái lông hồ ly, đây là hắn vẫn không có phòng bị mà tấn công, người này thật sự làm nàng có chút sợ hãi, xem ra có lẽ vẫn là cách xa hắn cho thỏa đáng.
"Nếu lều của tam đệ bị hủy rồi, liền tạm thời ở cùng ta đi, ta sẽ tìm người nghiêm tra chuyện này." Tu Hồng Miễn lại nhìn mọi người một chút, "Nếu như không có chuyện gì, mọi người hãy về đi thôi."
Lông mày Hạ Phù Dung run lên, Tu Hồng Miễn, hắn là khắc tinh của nàng sao! vừa mới suy nghĩ cách xa hắn hắn đã nói.
Tu Hồng Miễn cởi sạch áo ngoài, nằm ở trên giường. Hạ Phù Dung vì để biểu hiện mình "Trong sạch" , cũng cởi ra áo ngoài không cố kỵ chút nào mà nằm ở bên cạnh hắn. Kể từ sau "sự kiện của yêu hồ", Hạ Phù Dung buộc lại rất nghiêm cẩn (nghêm ngặt, cẩn thận) rồi, cộng thêm áo sơ mi bên trong còncẩn thận mặc thêm một cái áo nữa, cho nên căn bản là không cần lo lắng sẽ bị nhìn ra.
Nhìn Tu Hồng MIễn trên giường một chút, người này cũng quá ích kỷ đi! Nói thế nào nàng so với hắn cũng là