
àng kỳ lạ hơn, chẳng những không che chở chủ tử của các nàng, hơn nữa mỗi lần bị tra hỏi cũng đổ toàn bộ tội trạng lên đầu chủ tử của các nàng. "Bởi vì chủ tử thích ăn tu mạt cao, Bân hộ tướng không thích ăn, cho nên liền hại hắn." "Bởi vì chuyện chủ tử trộm tu mạt cao bị bân hộ tướng phát hiện, liền hãm hại hắn." "Bởi vì lúc chủ tử chơi đu dây thì phát hiện Bân hộ tướng trồng một cái cây ở sát vách chặn tầm nhìn của nàng, liền hãm hại hắn." Hắn vuốt trán thêm lần nữa, lý do như vậy, nên báo cáo như thế nào đây?
Tu Hồng Miễn nhìn một chồng lớn tội trạng trong tay, nhíu mày, "Cảnh Nhân."
"Có thuộc hạ."
"Bãi giá Tông Thân Phủ."
Lúc mới tới nơi này Hạ Phù Dung còn có chút lo sợ, nhưng chỉ một lát sau, nàng lại phát hiện những tên giữ tù ở đây mặc dù ngoài mặt thì rất nghiêm túc, nhưng lòng dạ thật ra thì cũng không xấu, ít nhất không giống như những gì trên TV chiếu không có việc gì liền giết hại phạm nhân.
Giống như lúc này, nàng đã có quan hệ rất tốt với tên giữ tù ở đây.
"Đại ca, cha của huynh cũng không trông coi nhi tử của huynh sao?"
"Hắn yêu thương còn không kịp, có thể trông nom sao?"
"Ha ha, cũng đúng, từ xưa tới nay gia gia đều rất cưng chiều cháu trai."
"Xem ra Dư phi của trẫm ở nơi này cũng rất vui vẻ nhỉ?"
Mọi người đang trò chuyện rất vui vẻ, bỗng nhiên nghe được tiếng của Tu Hồng Miễn, tất cả mọi người bỗng im bặt không lên tiếng.
"Ty chức tham kiến hoàng thượng."
"Nô tỳ tham kiến hoàng thượng."
Hạ Phù Dung giống mọi người cũng khom người chào hắn.
"Rất thích nơi này sao?" Tu Hồng Miễn hỏi.
"Nếu không thể thay đổi, sao không thể vui vẻ chấp nhận?"
Tu Hồng Miễn nghe được câu nói lẩm bẩm của nàng, liền cong khóe miệng, "Hả? Cách nói này trẫm thích."
Nàng bĩu môi, chỉ vì ngươi thích, thì để cho Hạ Phù Dung nàng phải tới nơi này chịu khổ sao? Nếu không phải nàng thông minh, chỉ sợ bây giờ đã bị đánh nát như tương rồi.
Đột nhiên, Tu Hồng Miễn nhìn Hạ Phù Dung chằm chằm, lại không nói gì. Nàng bị hắn nhìn chăm chú có chút không được tự nhiên.
"Sao trước kia trẫm lại không phát hiện ra nhỉ?" Tu Hồng Miễn lẩm nhẩm, quay người lại, "Người đâu! Đưa Dư phi nương nương trở về Dư Điệp cung." "Người đâu! Đưa Dư phi nương nương trở về Dư Điệp cung."
Sau khi từ Tông Thân Phủ trở về, Tu Hồng Miễn đối với Hạ Phù Dung rất tốt, thật sự rất tốt. Tất cả mọi người đều nói nàng hạ độc hại Bân hộ tướng, Tu Hồng Miễn này lại chẳng quan tâm, hắn lại không truy cứu, Thái hậu cũng không tiện nói thêm gì, dù sao hai bên đều là người mà trong lòng nàng yêu thương.
"Ả tiện nhân đó, không biết đã dùng thủ đoạn gì để mê hoặc hoàng thượng, để cho chuyện gì hoàng thượng cũng thiên vị nàng ta." Dung phi tức giận nói.
Thượng Quan Lệ hừ lạnh một tiếng, "Mặc kệ nàng ta có ai che chở, Bổn cung cũng có thể làm cho nàng ta chết cũng không có chỗ chôn!" (sao đẹp mà éc thế)
Hết giờ thượng triều, Tu Hồng Miễn vẫn như cũ đi tới Dư Điệp cung của Hạ Phù Dung. Thái độ của hắn thật làm cho người ta cảm thấy khó hiểu, mỗi ngày trừ thời gian xử lý chính sự, thời gian còn lại hắn sẽ ngồi ngây ngốc ở Dư Điệp cung của nàng. Không có lời thừa thải gì muốn nói với nàng, cũng không làm hành động gì với nàng, chỉ là ngồi ngây ngốc ở chỗ này mà thôi.
Nàng cũng không biết vì lý do gì đã làm cho Tu Hồng Miễn có sự thay đổi lớn như vậy, lúc trước hắn nói "Sao trước kia không có phát hiện", là phát hiện cái gì? Sẽ không phát hiện nàng là Trì Tô chứ? Nhưng nếu như hắn phát hiện, không phải nên trực tiếp vạch trần nàng sao, hoặc là trực tiếp phái người đi phủ tướng quân điều tra, sao suốt ngày lại ngẩn ngơ ở chỗ của nàng thế?
Bây giờ nàng không có rảnh để bận tâm đến chuyện của Tu Hồng Miễn, nàng đã phái Bích Quỳnh đi thăm dò chuyện của tiểu Cúc nhưng vẫn chưa có tin tức gì.
Thấy Bích Quỳnh từ bên ngoài tiến vào, nàng liền tỏ ra vui mừng. Bích Quỳnh nhìn nàng lắc đầu một cái, cả người nàng bỗng chốc tựa như quả bóng xì hơi.
Nàng liếc mắt nhìn Tu Hồng Miễn ngồi đối diện, hắn đang nhàn nhã xem tấu chương, thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn nàng một cái, lúc đầu bị hắn nhìn trong lòng nàng rất hồi hộp, nhưng một lúc sau, nàng cũng để mặc hắn nhìn nhưng lại không thể nói lời trách cứ.
"Ngoại trừ bọn cung nữ ở Dư Điệp cung ra, ngươi có thấy có cung nữ nào khác tới đây hay không?"
Đây là câu nói đầu tiên mà mấy ngày qua hắn chủ động nói với nàng, nàng hơi ngạc nhiên, "Không có."
Hắn nghe xong liền cúi đầu, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Nàng thật sự không hiểu rõ con người của hắn.
Cảnh Nhân đi tới bên cạnh rỉ vào tai Tu Hồng Miễn mấy câu, chỉ thấy đôi mắt Tu Hồng Miễn sáng lên, lập tức cùng Cảnh Nhân đi ra ngoài.
Cơ hội tốt như vậy, nàng sao có thể bỏ qua? Đợi đến khi Tu Hồng Miễn đi xa, lập tức lặng lẽ đi theo hắn ra ngoài.
Bọn họ hình như vừa đi vừa nói chuyện gì đó, nàng bị lòng hiếu kỳ thúc giục, cố gắng đè nén hơi thở đến mức thấp nhất, từ từ đi đến gần bọn họ.
"Hoàng thượng, sao ngài phải chịu khổ như vậy chứ?"
"Chuyện của Trẫm khi nào cần ngươi tới hỏi?"
"Ty chức không dám, ty chức chỉ muốn tốt cho hoàng thượng, hai người