Khí Phi Không Dễ Làm

Khí Phi Không Dễ Làm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325841

Bình chọn: 9.00/10/584 lượt.

đã không thể nào thì nên chặt đứt ý niệm đó đi, mà không phải tìm một người tương tự đến an ủi, cho dù vóc dáng có giống nhau như thế nào đi chăng nữa thì cũng không phải là người đó. . . . . ."

"Cảnh Nhân! Đừng quên thân phận của ngươi!"

Chỉ thấy Cảnh Nhân khom người một cái, liền im lặng. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, nơi này là Yến Ninh cung.

Những lời lúc nãy của bọn họ làm cho nàng có chút suy nghĩ, nhìn bọn họ đi vào Yến Ninh cung, nàng có trực giác chuyện này có liên quan với nàng, nàng nhìn khắp bốn phía, thấy không có ai. Dùng chút sức nhảy lên nóc nhà, điều chỉnh hơi thở, lặng lẽ đi về hướng đại điện.

"Mẫu hậu! Nếu người nhất định phải làm như vậy, cũng đừng trách trẫm bất hiếu!"

Thái hậu bị hắn chọc tức, giận đến nghẹn lời, "Ngươi...ngươi, ngươi lại vì ả tiện nhân đó mà đối nghịch với ai gia?"

"Hoa nhi không phải tiện nhân! Nếu như mẫu hậu còn dùng những lời xỉ nhục nàng lần nữa, thì cũng đừng trách trẫm không niệm tình mẹ con!"

"Thái hậu!" "Thái hậu!" Bên trong vang lên tiếng ầm ĩ, hình như Thái hậu bị tức đến nỗi hôn mê bất tỉnh.

Tu Hồng Miễn hình như đã rời đi, nhưng nàng vẫn còn ngồi ngơ ngác trên nóc đại điện như cũ.

Hoa nhi? Nàng ta là ai? Nàng chưa từng nghe qua cái tên này, người này lại có thể làm cho Tu Hồng Miễn không tiếc mà đối nghịch cùng Thái hậu, chỉ vì Thái hậu xỉ nhục nàng ta. Những lời vừa rồi của Cảnh Nhân, cùng với câu nói của Tu Hồng Miễn ở trong nhà giam ngày đó, cộng với thái độ của Tu Hồng Miễn mấy ngày qua, nàng hình như đã hiểu ra được gì đó.

Hoa nhi, là người ở trong lòng của Tu Hồng Miễn. Không biết vì lý do gì mà không lấy được nàng, cho nên ở nhà giam ngày hôm đó, Tu Hồng Miễn tình cờ phát hiện nàng giống với nàng ta, liền bắt đầu ra sức bảo vệ nàng, đôi lúc nhìn ngắm nàng, hắn không nói chuyện với nàng bởi vì tiếng nói của nàng không giống với nàng ta, hắn chỉ là muốn thấy được bóng dáng của cô gái kia thông qua hình bóng của nàng, nàng chỉ là người thế thân mà thôi.

Trong lòng như có cái gì đó chặn lại nàng cảm thấy rất khó chịu, nước miếng trong miệng cũng tiết ra nhiều hơn, kéo theo nước mắt cũng muốn trào ra. Nàng cố gắng kìm nén nước mắt lại, không để cho nó có cơ hội rơi xuống. Trừng mắt nhìn, nàng cười, nàng chỉ tức giận vì bị hắn đem nàng làm người thế thân mà thôi, không vì lý do nào khác, không có! Trở lại Dư Điệp cung, thấy Tu Hồng Miễn đã ngồi ở chỗ đó rồi.

Tu Hồng Miễn nhìn thấy nàng chỉ là nhàn nhạt hỏi một câu, "Đi nơi nào?"

"Bên ngoài."

Hắn nghe xong gật gật đầu, không nói gì nữa.

Thế thân sao? Vậy nàng sẽ để cho hắn biết một chút cái gì gọi là thế thân chân chính!

"Lệ phi nương nương đến ~~"

Thái giám bên ngoài thông báo một tiếng, ngay sau đó liền nghe được tiếng của Lệ phi truyền vào, "Hoàng thượng ~ nghe nói ngài gần đây đều ở chỗ của Dư phi muội muội, không biết là có đồ vật gì mới lạ? Lệ nhi cũng muốn biết để mở mang kiến thức ~"

Tu Hồng Miễn khóe miệng nhếch lên, "Lệ nhi trẫm không ngờ nàng còn là người thích náo nhiệt như vậy."

Đối với động tác mập mờ của bọn họ, Hạ Phù Dung sắc mặt không đổi, tương đối không phối hợp.

"Dung nhi, Lệ nhi hỏi ngươi đấy, có đồ vật gì mới lạ à?" Tu Hồng Miễn một tay vòng qua hông của Thượng Quan Lệ, hướng nàng cười nói.

"Không có."Hạ Phù Dung nét mặt không đổi, đều đều phun ra hai chữ.

"Ơ ~ chẳng lẽ dư phi nương nương nhìn thấy tỷ tỷ tới không cao hứng sao?"

"Không có."

Thượng Quan Lệ nhìn Tu Hồng Miễn một cái, không biết tại sao nàng lại như vậy.

"Chẳng lẽ Dung nhi tức giận? Nào, đến đây với trẫm." Tu Hồng Miễn nói xong tay phải ôm Thượng Quan Lệ, đưa tay trái hướng về phía nàng.

Chẳng biết tại sao, Hạ Phù Dung bây giờ đến nhìn thấy hắn cũng chán ghét, hoàn toàn không có cảm giác như khi hắn ở trong quân doanh.

Thấy nàng vẫn không nhúc nhích, Thượng Quan Lệ làm như xác định Hạ Phù Dung cính là đang ghen, gống như khoe khoang hướng nàng nhíu mày.

Thấy Hạ Phù Dung gương mặt như cũ không chút thay đổi, nàng cũng có chút cảm thấy không thú vị, liền cùng Tu Hồng Miễn nói chuyện tâm tình.

Đến giờ cơm, hai người theo lý thường lưu lại nơi này dùng bữa.

"Hoàng thượng ~ tới nếm thử cái này một chút ~"

Tu Hồng Miễn nhìn Hạ Phù Dung dáng vẻ như không có gì, cho là nàng đang ghen đang giận dỗi, khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Không muốn để ý ánh mắt của hắn, nàng chỉ là một thế thân mà thôi, không phải sao.

Dùng xong bữa, Thượng Quan Lệ tự tay rót cho nàng một ly trà, "Muội muội cũng đừng tức giận nữa, tỷ tỷ chỉ là tới xem một chút mà thôi, cũng sẽ không cướp đi cái gì của muội." Nói xong, đem trà đưa tới trước mặt của nàng, tươi cười mang theo một chút hài lòng.

"Cám ơn." Hạ Phù Dung sắc mặt không đổi nói, liền đưa tay tới nhận, nào có thể đoán được, nàng ta ở thời điểm nàng đưa tay ra nhận cố ý buông lỏng tay.

Trong lòng phản xạ có điều kiện mắng một câu tục, dở như vậy tiết mục lại bị nàng bỏ quên.

Hạ Phù Dung bằng tốc độ nhanh nhất một tay đẩy Thượng Quan lệ ra, một cái tay khác tiếp nhận ly trà. Nước trà nóng tiếp xúc với da tay nàng khiến Hạ Phù Dung hít vào một hơi, nước nóng theo bà


Teya Salat