
ược không, ta đau đầu quá. Bọn họ nói gì làm em khóc thành cái bộ dạng như vậy?
Tiểu Hồng quẹt ngang dòng nước mắt kể hết những gì mới nghe được ở ngoài cung cho nàng nghe. Giọng nói không thể che dấu vẻ uất ức.
- Tiểu thư, đêm hôm qua em nghe bọn cung nữ nói người chỉ là có danh không phận, hôm qua là tân hôn của người và hoàng thượng nhưng mà hoàng thượng lại rời Trúc Mai điện đến Phụng Hoàn cung của Ngọc quý phi. Bọn chúng còn nói Phụng Hoàn cung xưa nay vốn là nơi hoàng hậu ở, Ngọc quý phi được ban ở đó chắc chắn sau này sẽ là chủ của hậu cung. Người sớm muộn cũng bị phế thôi. Hu hu.
Nàng nghe thấy mà ong hết cả đầu. Nàng không muốn đấu đá, cũng chẳng muốn tranh giành ân sủng với ả Ngọc quý phi gì đó. Nàng chỉ có một đạo lý người không đụng ta, ta không đụng người, ai dám cả gan đụng ta thì ta sẽ không tha cho kẻ đó. Còn chưa kịp giải quyết xong nha đầu này thì nha đầu khác đã xuất hiện bất ngờ giống như sắp đại loạn đến nơi.
- Đại tỉ, đại tỉ cả hoàng cung loạn hết lên rồi. Tất cả mọi người trên dưới đều ôm bụng chạy đi cầu rất là mắc cười.
“Oai, chuyện đó ta biết trước rồi, em có cần làm tới cái bộ dạng đó không?”
Trái lại với thái độ “không phải đơ và chảnh mà là thờ ơ với ngoại cảnh” của nữ chính thì tất cả mọi người trong hoàng cung đều vô cùng vội vã. Điển hình nhất là cuộc chiến tranh giành nhà xí giữa các công công.
- Tần công công, ông mau ra đây cho ta ông ngồi trong đấy đã hơn nửa canh giờ, ta sắp không chịu được nữa rồi.
Lúc này Tần công công mới vật vờ bước ra, bộ dạng Tần công công trông giống như một cái xác không hồn: mắt trũng, da nhăn nheo, môi khô, hơi thở yếu ớt….
Quế công công vừa thấy tần công công bước ra thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng ôm bụng chạy vào nhà xí, nhưng cửa chưa kịp đóng thì đã bị một người khác đẩy ra.
- Quế công công thứ lỗi, ta sắp….sắp ra rồi!
Quế công công vẻ mặt không thể đau khổ hơn được nữa nhìn tên thái giám vừa chạy vào rặn ra từng chữ.
- Ngươi….ngươi….!!! Thôi không cần nữa, ta...ta...ra rồi!!!
……………………………………………………………………………
Chương 10. Lãnh cung.
Nàng đang tính lên giường làm một giấc nữa thì Tiểu Thanh từ bên ngoài bước vào.
- Đại tỉ, Ngọc quý phi thỉnh an.
Vừa nhắc đến tào tháo, tào tháo đã đến. Nàng cũng muốn xem ả Ngọc quý phi này là người như thế nào mà lão hoàng đế già đó lại sủng ái đến vậy. Chưa đợi nàng suy tính gì thêm thì ả đã mạc nhiên bước vào. Ả ta xuất hiện trước mặt nàng với bộ dáng sang trọng, trên thân mặc một bộ y phục màu vàng thêu hình long phụng rực rỡ. “Màu vàng không phải tượng trưng cho hoàng thượng và hoàng hậu sao, ả lại dám ngang nhiên mặc cái này đến trước mặt ta. Làm ơn đi, nếu muốn thì nói ta một tiếng ta nhường ngôi vị này cho luôn!”.
- Ngọc quý phi sao hôm nay lại đại giá quan lâm thế này. Người đâu mau dâng trà.
Nàng ta tỏ thái độ kẻ bề trên không thèm hành lễ với nàng đã ngồi vào ghế. “Cái dáng õng ẹo lắc qua lắc lại nhìn thấy ghét, bộ ngươi là truyền nhân của bạch xà tinh hả?”. Điệu bộ của ả ta vô tình khơi mào lên ngọn lửa tức giận trong nàng nhưng nàng phải nhịn, nàng không muốn sau này có người làm phiền giấc ngủ của mình.
Thấy nàng thản nhiên coi như có chuyện gì không xảy ra ả liền được đà lấn tới. Ả cất cái giọng mềm ẹo như cục kẹo, đôi môi cong lên đến bảy tấc với nàng.
- Ai da, hoàng hậu tỉ không cần đa lễ. Tỉ mới vào cung nên muội muội đến thỉnh an, nhân tiện xem Trúc Mai điện cả tỉ thế nào. Tỉ tỉ thật là người giản đơn nha, ngay cả Trúc Mai điện cũng bày trí sơ sài thế này. Bữa nào muội sẽ phái người mang một số món bảo vật hoàng thượng ban tặng sang cung của tỉ để trang trí, tỉ xem như vậy có được không.
Ả ta rõ ràng là đang khoe khoang mà. Ở thời hiện đại chưa có loại người nào là chưa từng gặp qua. Nếu ả ta thích thì nàng cũng nên phối hợp chứ.
Nàng nhìn qua phía ả ta, nhẹ nhàng cầm bàn tay ả.
- Muội muội thật có lòng, tỉ cảm kích vô cùng, nhưng những thứ bảo vật như thế phải ở chỗ muội mới xứng.
- Người đâu sao còn chưa dâng trà – nàng nhắc nhở Tiểu Thanh.
Ngọc quý phi nghe nói vậy càng được nước lên mặt còn nàng thì cười thầm “Hazz, hoàng đế lão lão, không ngờ ngươi là vua một nước mà con mắt sắp bị đui rồi, người như ả mà ngươi cũng thích được sao quả là có nét riêng đặc biệt nha….”
- Tỉ tỉ, người thật biết nhìn. Muội vào cung đã lâu, được hoàng thượng sủng ái, còn tỉ thật không may mắn, mới vào cung đã bị hoàng thượng cấm túc 1 tháng ở Trúc Mai điện. Muội thành thật chia buồn với tỉ.
Vừa nói ả ta vừa sử dụng nội công để nàng không thể đặt tay lên tay ả được nữa. Nàng đương nhiên nhận ra. Nàng liền rút tay về tỏ vẻ đau đớn, trong lòng cười thầm “ngươi dám sử dụng nội công, xem như ngươi đen đủi động phải ta, ngươi cứ chờ xem kết cục của mình đi”.
- Cảm ơn muội muội đã có lòng thương xót, để ta xem muội ăn mặc như vậy thật có khí chất trưởng thành già dặn nha. Hay là thế này đi đừng gọi ta là tỉ xưng muội nữa nếu không người ngoài sẽ tưởng ta không kính lão đắc thọ mất.
Ả ta cơ hồ vẫn chưa nhận ra ý tứ trong câu nói của nàng nên vẫn mạc nhiên tươi cười. Chỉ có Tiểu Yến và Tiểu