
o giờ lành lại. Một nỗi nhớ gãy cánh không thể bay vút lên trời xanh, chỉ có thể đậu trên bờ vai âm thầm nặng trĩu.
Trước sự ra đi của nàng, hắn gục ngã. Hơn một ngày một đêm ôm thi thể nàng đã nguội lạnh, hắn không ăn, không uống thậm chí đôi mắt kia cũng không thể khép kín. Cuối cùng hắn chấp nhận buông bỏ, lựa chọn cách nhanh nhất để đến với nàng.
Chủy thủ sắc bén đến thế, vô tình như thế, nếu thực sự đâm trúng yết hầu thì hắn chẳng thể tồn tại trên thế gian thêm một tích tắc nào nữa. Cũng may Trương Phi xuất hiện kịp lúc, dùng bàn tay mình chặn đứng đường đi của chủy thủ trước khi nó chạm vào yết hầu nên hắn mới có thể nằm đây gọi hai tiếng "Nương tử" trong mơ.
Hắn khát khao được chết, hắn muốn con tim đã mệt mỏi kia không phải đập liên hồi nữa, vì vậy hắn ngã xuống, không phải vì vết thương thể xác mà là vết thương lòng. Thử hỏi một con người mang trên mình tâm hồn đã chết thì có lý do gì để tồn tại. Hắn gục ngã, hôn mê hơn một ngày trời. Hắn tưởng bản thân có thể đạt được ước vọng được chết cùng nàng, thậm chí ngay cả trong mơ hắn cũng ngỡ mình đang lưu lạc nơi địa phủ.
Vậy mà bây giờ hắn tỉnh lại, hắn thất vọng vì bản thân vẫn còn tồn tại trên nhân gian. Ông trời không cho phép hắn chết! Hắn hận ông trời đã mang nương tử của hắn đi tại sao lại không mở rộng vòng tay mang theo hắn.
- Không được, ta phải tìm nương tử. Các người mau thả ta ra. Ta muốn gặp nương tử.
Hắn kích động điên cuồng lao xuống giường, hầu như không nhận thức được sự hiện diện của mọi người. Giờ đây hắn đang chìm trong thế giới không có nàng, cái thế giới ấy lạnh lẽo và cô độc đến đáng sợ. Hắn vùng vẫy cố tìm kiếm một lối thoát ra nhưng bản thân lại vô lực không thể chiến thắng được những bủa vây nghiệt ngã ngoài kia.
Trước mặt mọi người hắn điên cuồng la hét, thậm chí đập phá những vật dụng vô tri vô giác để tìm kiếm chút an ủi cho nỗi đau hữu hình đang hiện diện. Không còn khí chất bậc đế vương, cũng chẳng còn phiêu dật lãng tử, hắn bỏ mặc hết thảy! Hắn không ngần ngại đem bản thân mình biến thành một ác ma đang lên cơn thịnh nộ, điên cuồng mà giải phóng hết độc địa.
Dường như đập phá cũng chẳng thể xoa dịu đi đớn đau chồng chất trong tâm can. Lực đạo xuất ra không do dự hướng bản thân đánh tới. Hắn muốn bản thân mình đau đớn hơn gấp trăm lần, may thay nỗi đau thể xác sẽ lấn át đi nỗi đau trong tim, nhưng hắn lại nhầm lẫn rồi.
- Hoàng thượng, xin người hãy bình tĩnh, đừng tiếp tục hủy hoại long thể. Người có mệnh hệ gì thì Phong Thiên quốc sẽ lâm nguy.
- Đúng đấy Thiên Kỳ, Dương nhi sẽ không muốn con đau khổ dằn vặt, cũng không muốn con hành hạ bản thân mình như vậy. Con nghe ta, bình tĩnh lại.
Dương nhi, cái tên vừa vang lên đã khiến cơn đại hồng thủy trong tâm trí hắn cơ hồ lắng xuống. Nàng không muốn hắn đau khổ dằn vặt, vậy tại sao nàng lại lựa chọn hy sinh bản thân mình để kết thúc tất cả. Nàng cứ vậy mà đi thử hỏi sau này hắn sẽ sống thế nào, nàng muốn hắn hạnh phúc thử hỏi thứ hạnh phúc ấy kiếm tìm nơi đâu khi nơi đó không có nàng?
- Nương tử! các người để nương tử ta ở chỗ nào rồi?
Hắn còn nhớ rõ bản thân đã ôm nàng thật chặt trước khi ngã xuống, vậy mà hiện tại lại không thấy nàng đâu. Không phải bọn họ đã chôn nàng dưới ba tấc đất âm u lạnh lẽo rồi chứ? Con mắt mệt mỏi ngước nhìn những con người trước mặt như để tìm kiếm câu trả lời, tâm hắn run rẩy lo sợ, sợ rằng họ đã làm cái điều hắn đang nghĩ tới.
- Thiên Kỳ, chúng ta đã đặt xú nha đầu tại giường hàn băng đằng sau sơn động Tuyết Sơn. Đợi con bình tĩnh lại ta sẽ dẫn con đến thăm nó.
Hang động sau núi! Hang động sau núi! Trong tiềm thức hắn lúc này chỉ lập lại bốn từ ấy. Nương tử đang ở hang động sau núi chờ hắn, hắn phải đến thật nhanh, kẻo nàng lại cô độc.
Hắn vừa mới tỉnh lại, hơn nữa vết thương lòng vẫn còn rươm rướm máu, nếu hiện tại đi đến hang động sau núi sẽ tốn rất nhiều sức lực. Cơ thể hắn vẫn còn yếu, e rằng sẽ không chịu nổi. Trương Phi và Triệu Tấn đưa tay định ngăn cản nhưng hắn lại không hề mảy may chú ý đến. Giờ phút này không có điều gì có thể ngăn cản hắn đến với nương tử!
Vào mùa xuân, đào hoa nở rộ. Một mảnh đào hoa rực rỡ nhuốm hồng một vùng trời. Tiết trời trên Tuyết Sơn vốn đã lạnh nay lại còn lạnh hơn bởi gió xuân. Mỗi lần gió mạnh lướt qua thì vạn cánh đào sẽ theo gió tung bay chao đảo, phiêu du đến vùng trời khác. Nam tử nặng nhọc bước đi trên nền tuyết chưa kịp tan. Thỉnh thoảng có những cánh đào lười nhác đậu trên mái tóc đen óng ả, điểm xiết chút sắc màu cho ngày xuân ảm đạm.
Giường hàn băng là bảo vật của Tuyết Sơn được giấu sâu trong hang động sau núi. Ở đây quanh năm nhiệt độ lạnh lẽo và ẩm thấp, vì vậy hiếm ai đặt chân đến ngoại trừ những lúc cần thiết. Nữ tử vẫn lặng thinh, điềm đạm nằm trên chiếc giường đang bốc lên từng luồng hàn khí trắng xóa. Không gian âm u lại có chút mờ ảo.
Hắn chạm nhẹ ngón tay thô ráp trên gò má nàng, cái cảm giác lạnh buốt toát ra từ người nàng khiến hắn giật sững người. Nàng ngoan hiền nhắm nghiền hai mắt tựa một tiểu hài tử đang say sưa trong giấc mộng dài. Bộ y phục trên người tỏa ra mà