
ại hơn nãng cũng đã thấy qua, nàng kêu sợ hãi, chính là vì Chu Như Uẩn quá cương liệt, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, ngày đó nghe tin nàng gả cho người ta, xem ra chính mình đã sai lầm rồi.
Chỉ là, Phùng Viện nghĩ tới Tổ Hoa, không biết sau khi biết tin Chu Như Uẩn chết, không biết sẽ nghĩ gì, một tiếng thở dài nhưng vẫn trọng đời khó quên?
Điện Dao Quang đèn sáng thật muộn, theo cửa điện nhìn ra, có thể nhìn thấy một người đi cạnh ao, còn nghe được tiếng khóc cố gắng áp chế, Chu Như Uẩn tự sát trước mặt Tạ Hoàng hậu, mọi người đều bị chấn động, mà Chu phụ bất chấp thương tâm, chuyện đầu tiên làm là thỉnh tội, nhữ nhi đã gây lên sự tình này, quấy nhiễu Hoàng hậu, muôn lần chết cũng không hết tội.
Chu Phụ thỉnh tội vừa đứng lên, Phùng Duệ sai người đưa Tạ Hoàng hậu xem, Tạ Hoàng hậu mở thư ra, tinh tế nhìn, không thể nhìn được
tiếp, nàng đã chết rồi, phụ thân khi còn sống sủng ái nàng vạn phần, nay gửi thư thỉnh tội, câu đầu tiên nhắc tới là nghiệt nữ, nhẹ nhàng bỏ thư xuống, Tạ Hoàng hậu thở dài: “Người chết không thể sống lại, thỉnh tội thì như thế nào? Hồi bẩm bệ hạ đi, việc này liền như vậy.”
Hoạn quan nhẹ giọng xác nhận, lui ra ngoài, Tạ Hòang hậu ngồi bên cửa sổ, trong lòng cảm khái biến thành một tiếng thở dài.
Có người nhẹ nhàng ngồi xuống bên Tạ Hoàng hậu, là Phùng Duệ, trên mặt Phùng Duệ thần sắc rất kì quái, Tạ Hoàng hậu vội đứng dậy hành lễ, Phùng Duệ vội ngăn nàng: “A Mẫn, sự việc này, tại sao lại vậy?
Tạ Hoàng Hậu bị hỏi, Phùng Duệ tại sao lại hỏi vậy? Phùng Duệ không nghe thấy câu trả lời, từ trong tay áo rộng thùng thình xuất ra tấu chương, chua sót mở miệng: “Hôm nay Tổ Hoa gửi tấu, nói nghiệp lớn Bắc Phạt không thể gián đoạn, phải quay lại phương Bắc. Trẫm…”
Tạ Hoàng hậu chớp chớp đôi mắt: “Người đáp ứng rồi?” Phùng Duệ thở dài: “Ta nghe được ít tin đồn, Tổ Hoa vừa đi, Tổ gia…” Phùng Duệ trầm ngâm một chút: “Xem như xong rồi.” Nói xong, Phùng Duệ nhìn Tạ Hoàng hậu: “A Mẫn, vì vậy trẫm mới hỏi nàng, tại sao lại sự việc lại xảy ra?”
Tạ Hoàng hậu không có trả lời, mà gối đầu lên vai trượng phu: “A Duệ, thiếp không biết” Phùng Duệ ôm vai thê tử: “Thôi, ta cũng không biết, ta…” Nói tới đây, Phùng Duệ hạ quyết tâm: “Hạ chiếu Lâm Ca thượng chủ.” (tức là đồng ý cho lấy Hội Kê công chúa đó.)
Nhanh như vậy? Tạ Hoàng hậu nâng đầu lên, bên môi Phùng Duệ hiện lên tia cười khổ: “Lâm Ca vì Thập Lục muội muội mà căm phẫn giết người, khó đảm bảo hắn sẽ không học Chu Như Uẩn tự sát, đến lúc đó, A Mẫn ở điện Chiêu Dương, sẽ bị nước mắt làm ngập.” Nghe vậy, Tạ Hoàng hậu có chút nhớ nhung cười, đứng dậy nói: “Nếu như vậy, thiếp sẽ chuẩn bị đồ cưới cho Thập Lục muội muội.”
Chiếu thư Lâm Ca thượng chủ được hạ cùng lúc Lâm Ca được phóng thích. Tới đón Lâm Ca là Trần Ngang, Trần Ngang cười hì hì đánh lên vai Lâm Ca: “Tiểu tử ngươi, trong họa được phúc.”
Lâm Ca phản đòn: “Lấy ra.” Trần Ngang sửng sốt: “Cái gì mà lấy ra.” Lâm Ca đã lấy hà bao từ trong ống tay áo của Trần Ngang ra, xuất ra mấy xâu tiền đưa cho cai ngục: “Đa tạ mấy ngày qua chiếu cố.” Cai ngục tiếp nhận, liên tục cảm ơn; “Tạ ơn Phò mã.”
Trần Ngang nhìn hà bao của chính mình, sầu mi nhăn mặt: “Sớm biết đến đón ngươi, sẽ gặp xui xẻo mà.” Nói xong đánh vào ngực Lâm Ca: “Tốt lắm, sau khi cưới, ngươi phải lấy đồ cưới của công chúa đến bồi thường cho ta.” Lâm Ca xoay người lên ngựa: “Đồ keo kiệt.”
Hai người một đường cưỡi ngựa mà đi, vừa mới ra khỏi thành, Trần Ngang thở dài: “Ngươi ra khỏi ngục, Tổ Hoa lại sắp rời đi.” Tổ Hoa phải đi? Lâm Ca kì quái nhìn Trần Ngang, Trần Ngàng kéo dây cương: “Bởi vì biểu muội của ta.” Biểu muội của Trần Ngang, thiên kim Chu gia, Lâm Ca càng nghe càng không hiểu.
Một tiểu binh chạy tới, trong tay cầm một bao đồ, đi tới trước ngựa của Lâm Ca: “Lâm tướng quân, Tổ tướng quân nói, mặc áo giáp rồi, không tiện lại đây chào hỏi, điểm nhỏ tâm ý này, chúc mừng Lâm tướng quân thượng chủ.”
Lâm Ca nhìn về phía bên kia, nhìn Tổ Hoa một thân áo giáp, cũng đang nhìn về phía mình, ở trên ngựa ôm quyền, Lâm Ca ôm quyền đáp lễ, bên kia giục ngựa rời đi, Trần Ngàng nhìn qua, thở dài: “Ra chiến trường cũng tốt, nếu không lại càng thương tâm.” Lâm Ca quay đầu lại muốn hỏi một chút, Trần Ngang vỗ đầu ngựa của hắn: “Tốt lắm, mau về nhà đi thôi, Lâm bá mẫu đã đợi hồi lâu.”
Hết chương 56.
Phùng Viện ngồi trong điện Dao Quang, nhận lời chúc mừng của một nhóm lại một nhóm người, nàng ôn hòa tươi cười, nói những lời thích hợp cảm tạ chúc mừng, nhận lễ vật thích hợp, lại ban thưởng lại, nhìn thấy người người tới, nói những lời tương tự thế, ngay cả tươi cười cũng theo cung quy lễ nghi, trong lòng Phùng Viện lại hiện lên một khuôn mặt tươi cười khác, đó là khuôn mặt của Lâm Ca, không phải nụ cười phù hợp lễ nghi cung đình, mà là tươi cười trong lòng tràn ngập vui sướng.
Nghĩ đến Lâm Ca, tươi cười trên môi Phùng Viện lại càng ngọt ngào hơn, nhưng chỉ có một chốc. Thật vất vả nhận xong những lời chúc mừng, đứng dậy thay quần áo, Tử Thiến tháo trang sức cho Phùng Viện: “Điện hạ rất cao hứng với hôn sự này, mới vừa rồi, tươi cười