
”
“Anh bề bộn nhiều việc vậy sao?” - Lan Hâm Ân lạnh lùng nói.
Cô thật muốn bịt lỗ tai lại, nhưng hắn cũng rất giỏi, chuyện đột nhiên tới như thế khiến cô không kịp cúp máy.
“Không phải, chuyện không phải như em nghĩ….”
Chung Ly Minh Khiết cau mày, không nhịn được than khóc cho số phận bản thân quả thực bi thảm tới cực điểm.
Cô ấy đã không tín nhiệm hắn, lúc này lại thêm chuyện này, vậy bao cố gắng trước kia của hắn đều là uổng phí sao?
“Tạm biệt!” - Còn có cái gì mà nói chứ? Nhiều lời cũng là vô dụng, dù sao mặc kệ hắn làm gì đều không liên can đến cô.
Lan Hâm Ân hất mi, khuôn mặt rất tức giận, chớp mắt cúp điện thoại, sau đó
lại thông qua máy phụ gọi vào bấm một dãy số - “Anh, mặc kệ ai gọi điện
tới cứ nói chị không có ở đây.” Dứt lời, cô lập tức cúp máy.
Cô
nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, phân tích số lượng phía trên, tiến độ báo cáo, nhưng rốt cuộc, cô cũng không có tâm tự để nghiên cứu.
Tên khốn kiếp! Vẫn chưa tới thời điểm, sao đột nhiên lại gọi tới một cú
điện thoại không sao giải thích được, còn làm cô nghe được thanh âm
không muốn nghe.
Mà Chung Ly Minh Khiết ở Brussels mặc kệ có gọi
bao nhiêu cuộc điện thoại vẫn chỉ nhận được một câu nói – “Cô ấy không
có ở đây.”
Cô trốn tránh quá nhanh rồi đó?
Ai! Không hiểu
nổi cô gái phong tình này. Hắn cũng không tin cô vĩnh viễn không cảm
giác được tình cảm của hắn với cô, nhưng cô lại quyết tâm làm như không
thấy, mặc dù hắn dùng mọi phương thức trói buộc cô, thậm chí muốn cô
sinh cho hắn một đứa con để đổi lại chức vị tổng giám đốc vĩnh viên, cô
mày cũng không nhíu lại đã liền đáp ứng.
Vậy mà, đứa bé được sinh ra, khế ước được thành lập, nhưng giữa hắn và cô lại như hai đường
thẳng song song, vĩnh viễn không đụng nhau.
Hắn rốt cuộc phải làm thế nào mới giữ được người phụ nữ này? Tập đoàn Bắc Hằng
“Em trai, em ở đây làm gì vậy?”
Chung Ly Phần ở trong một đại sảnh to lớn thoáng đãng, trên khuôn mặt nhỏ
nhắn xinh đẹp có chút ngạo mạn, hai mắt tỉ mỉ nhìn bài trí trong sảnh,
giơ tay nhấc chân chuyên chú như một thanh tra, căn bản không nghe thấy
cô thư ký đang nhỏ giọng hỏi cậu.
“Em trai?” - Cô thư ký dứt khoát tới cạnh bên cậu khẽ gọi.
Chung Ly Phần thản nhiên ngước mắt lên - “Xin hỏi có chuyện gì sao?”
Rõ là quá thất lễ, cô ấy phải gọi cậu là tiên sinh chứ, thế nào lại gọi
cậu là ‘em trai’? Cậu không còn nhỏ nữa, đã tám tuổi rồi. *thua “bác”
này luôn =..=*
Hôm nào đó cậu phải nói với ba một tiếng, muốn ba phải coi trọng lễ nghi cơ bản của thư ký một chút.
“Xin hỏi, em đến đây có chuyện gì không? Là theo bố mẹ tới hay là tự tới vậy?” - Cô thư ký vẫn tươi cười rạng rỡ hỏi.
“Tôi tới tìm người.” – Cậu nho nhã lễ độ nói.
Ừ, cô thư ký trước mắt này không tồi, cười rất tươi, đáng tiếc là trang
điểm gì mà nhiều quá, không hợp với khẩu vị của cậu, điều này hiển nhiên là sở thích của ba rồi. Thật là, ba còn tưởng rằng cậu cái gì cũng
không biết, kỳ thực cậu biết rõ ba hàng năm đều tới đây một lần.
Diện mạo của nhân viên nữ ở đây không tồi, cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao ba lại mỗi năm đến đây một lần, mà mỗi lần về đây lại ở đúng một tuần
liền. Thỉnh thoảng đổi ‘khẩu vị’ một chút, cứ xem như là đang ‘giao lưu’ thứ này thứ kia đi.
Thật không biết ba cứ tính toán suy sụp tinh thần này bao lâu nữa.
“Em tìm ai vậy?” - Nhìn quần áo và cách ăn nói của cậu bé, cô phỏng đoán
cậu bé có thể là con của một vị có thẩm quyền nào đó trong công ty.
“Tôi muốn tìm tổng giám đốc đại diện.” - Bây giờ còn chưa tới giờ tan tầm, người chắc hẳn vẫn còn trong công ty nhỉ?
Cậu thật đáng thương, xa xôi ngàn dặm đến tìm chị tiểu Phạm, lại không tìm
thấy chị ấy, khi đó cậu cho rằng có thể đi nương nhờ chị ấy, cho nên
trên người cũng không mang cái gì theo, thế nên hiện tại có chút như là
gặp rủi ro. Do đó cậu đến tìm tổng giám đốc đại diện công ty ba. giúp
cậu sắp xếp một chút, hẳn là không thành vấn đề phải không?
“Ah?”
“Có thể phiền chị chạy nhanh vào thông báo cho tôi được không?” - Chung Ly Phần nhíu mày.
Có vấn đề gì sao? Ngàn vạn lần đừng nói cho hắn, tổng giám đốc đại diện
không có ở đây, bằng không hắn cũng không biết phải đi nhờ vả ai nữa.
“Cái này…” - Cô thư ký cười đến mức thực xấu hổ.
Tổng giám đốc đại diện còn chưa lấy chồng, cô ấy hẳn không có con lớn như vậy mới đúng.
“Tổng giám đốc đại diện không có ở đây thật sao?”
“Có.” - Cô suy nghĩ một chút, có chút do dự hỏi - “Có thể cho chị biết tên của em không? Để chị vào thông báo cho em.”
“Tôi tên là Chung Ly Phần, cha tôi là Chung Ly Minh Khiết, có muốn xem hộ
chiếu của tôi không?” - Hắn nặng nề mà thở dài một hơi, căn bản không
giống như là một đứa bé tám tuổi - “Có thể phiền cô nhanh chút được
không?”
“Em chờ chút.” - Cô ấy vội vàng chạy về bàn làm việc.
Cậu bé họ Chung Ly? Nếu cô nhớ không lầm, tổng giám đốc thật sự hình như
cũng họ Chung Ly, với lại dường như gọi là Chung Ly Minh Khiết. Cô nào
dám trì hoãn nữa?
* * *
“Em là Chung Ly Phần?” - Lan Hâm Ân hất mày, hạnh mâu quan sát đứa bé trai trước mặt.
Cậu bé chính là đứa bé mà Chung Ly Minh Khiết vừa nó