XtGem Forum catalog
Khe Hở Hạnh Phúc

Khe Hở Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322420

Bình chọn: 9.00/10/242 lượt.

ho rằng lần này mình sẽ nhận được thư Tồn Ngải ngay, cho rằng Tồn Ngải sẽ phấn khích đến mức không thể viết thư, trực tiếp gọi điện thoại quốc tế về, cho rằng lần này điều mình chờ đợi không phải là những nơi mới mẻ, mà chính là bản thân Tồn Ngải, nhưng…dường như anh sai lầm rồi. Chẳng những không có đáp án hay người, ngược lại là cơn đau đến tan nát cõi lòng.

Bảy giờ tối, Mặc Ân đi trên một con đường ở Đài Bắc, cúi đầu, nhìn mặt đường nhựa, âu phục màu xám, cặp tài liệu màu đen, gương mặt màu xám, anh màu xám, cuộc đời của anh màu xám, tất cả đều là xám xịt.

Đáy lòng một lần nữa nhớ đến lá thư của Tồn Ngải, từng câu từng chữ dằn xé nghiến nát tim gan anh, cảm giác đó một lần nữa ùa đến.

Anh, em đã cố gắng hết sức mình để khiến mình vui vẻ, anh cũng phải để chính mình vui vẻ, được không?

Lần này em đi Australia, mua thật nhiều thứ. Người ta nói tiêu xài tiền có thể khiến tâm trạng tốt hơn, em làm theo, cho dù vừa lòng nhưng không hiểu sao người vẫn cứ phập phồng không yên. Anh biết không, em đặc biệt mua vài tấm lông dê, có cậu trai cười hỏi em: “Chị định mở shop chăn bông à nha.”

Em đã gặp được gấu koala thực sự, không giống như ở vườn bách thú Đài Bắc, nhìn mấy em gấu lười biếng ngủ khì cách một lớp thủy tinh.

Lông của koala cưng cứng nham nhám, hoàn toàn khác biệt với mấy chú koala bông mềm mềm trong tiệm đồ chơi Reid, em hơi thất vọng một chút xíu, còn muốn bắt mấy nhóc kia ôm vào ngực thuyết giáo một trận.

Em còn đi thăm Nhà hát Opera Sydney, đây là một công trình kiến trúc được xây dựng trên biển, hướng dẫn viên du lịch giải thích luôn miệng. Bước lên trên đó, em cảm thấy như đang bước trên boong thuyền, cứ chìm chìm nổi nổi. Nhưng phải nói một điều rằng Nhà hát cực kỳ đẹp, kiến trúc hình buồm no gió rất đặc thù khiến em vô cùng bội phục khả năng sáng tạo của nhà thiết kế. Lúc mua vé tham quan cũng đúng lúc có người diễn tập, em xem những con người ấy biểu diễn âm nhạc đầy tự tin, đầy hưng phấn trên sân khấu với nét mặt tập trung mê say, khiến em không nhịn được mà phải vỗ tay tán thưởng thật to.

Anh, em hiểu chúng mình không thể trách người lớn, em cũng hiểu được đau khổ cùng bất đắc dĩ của họ. Sau khi đến Mỹ, giữa lúc nói chuyện với nhau, mẹ lần lượt kể cho em nghe một vài câu chuyện. Mẹ giải thích cho em hiểu, sự lựa chọn của bà có bao nhiêu là bất lực cùng không cam lòng. Bản thân tình yêu không có đúng sai, đúng sai ở chỗ thời gian, ở địa điểm, ở thân phận.

Mẹ không nên yêu một người đàn ông đã có gia đình, đã có con cái, mà bố không nên chìm trong tình cảm bất chợt mà lãng quên trách nhiệm.

Anh trai của em vẫn là tuyệt vời nhất. Anh có lý trí, có định lực, mặc dù tình yêu của hai đứa mình đẹp là thế, anh vẫn còn có thể nhớ được thân phận của chúng ta không thích hợp, quả quyết đẩy em đi. Mặc dù vô tình, nhưng lại cho em một không gian mới, một tầm nhìn mới, là anh chầm chậm dẫn đường em bước, làm quen với một thế giới không có anh…

Nhưng anh, anh nói thật chăng? Anh thật sự nguyện lòng cùng em làm Dương Quá Tiểu Long Nữ? Thật sự nguyện lòng vì em mà từ bỏ Đức mẹ? Thực sự nguyện lòng vì em mà chuẩn bị nhiều thật nhiều nến cùng pháo bông?

Lén nói cho anh nghe, lúc đọc đến những dòng chữ ấy, em đã khóc.

Anh có nhớ chiều hôm đó, có nhớ bệnh viện bên cạnh Mc Donalds hay không?

Nếu những lời đó, lúc ở thời điểm ấy anh nói cho em nghe, em sẽ liều lĩnh, sẽ ích kỷ lao vào vòng ôm của anh, cho dù điều đó sẽ gây bao nhiêu rắc rối cho anh, cho dù sẽ làm anh khổ sở đau thương, em đều phải cố gắng giữ lấy từng chút không gian chúng mình ở bên nhau.

Chỉ tiếc một điều, buổi chiều ngày ấy đã cách chúng ta xa lắm, xa không với tới nữa, xa đến mức em đã quên, quên vị nước mắt chảy xuống má cùng vị hamburger nuốt vào miệng.

Anh, thật xin lỗi, em không trở về được, bởi vì em cùng một người khác đã chung một sinh mệnh, chung một thể xác, anh ấy không thể rời khỏi em, em cũng không thể rời khỏi anh ấy, sức mạnh nào cũng không thể tách chúng em ra được nữa, nhất định chúng em phải đi cùng nhau đến điểm cuối cùng của con đường.

Anh, thật xin lỗi, thật xin lỗi. Là em thay lòng đổi dạ. Thật xin lỗi, là em đã nói những lời ‘thiên trường địa cửu’ ấy quá dễ dàng. Thật xin lỗi, là em không thể nắm tay anh, cùng anh đi dạo trên bờ biển xinh đẹp. Thật xin lỗi, là em không còn tư cách làm Tiểu Long Nữ của anh nữa.

Nếu Chu Li Uy vẫn là một cô gái tốt trong nhận định của anh, nếu cô í vẫn chưa từ bỏ ước mơ có được anh, nếu hai người vẫn có thể làm bạn tốt của nhau, thì cứ hãy tùy theo lòng mình, tùy theo ý mình, cứ để mọi chuyện xảy ra tự nhiên. Thử xem xem, hai người có thể tạo ra lửa không?

Em gái Tồn Ngải.

Bất tri bất giác, bước chân Mặc Ân vô thức đến bệnh viện mà Tồn Ngải nhắc đến trong thư. Đi thêm vài bước, anh tới trước tiệm Mc Donalds, đẩy cánh cửa với ánh điện sáng nhấp nháy vào bên trong, chọn một bánh burger gà. Anh nhớ ngày hôm ấy, chọn món xong, mình ngồi ở… Tìm được rồi, vị trí ở chỗ rẽ cầu thang, nơi đó không có ai.

Cầm lấy phần ăn của mình, anh đến chỗ cả hai đã từng ngồi.

Mặc Ân ngồi xuống