
rồi ngủ thiếp đi.
Đây là lần đầu tiên sau một tháng trời anh ngủ say như vậy.
Kiều Diệc Oản từ phòng bệnh ra ngoài, tính đi hóng mát một chút.
Y tá đặc biệt Tiểu Mễ đi theo cô đến Thượng Hải nói “Hà phu nhân, có một cô gái chờ cô đã lâu” “Ai vậy?” Kiều Diệc Oản tò mò hỏi.
Tiểu Mễ chỉ cô gái đang ngồi trên ghế băng ngoài sân cỏ.
Kiều Diệc Oản đi tới
“Chị dâu”
Vốn là một cô gái xinh đẹp bây giờ gầy gò tiều tụy, trông già hơn so với tuổi, cô mặc một chiếc quần dài mộc mạc, so với trang phục hoa lệ trước kia có phần giản dị.
“Em gái” Cô mệt mỏi ngẩng đầu nhìn Kiều Diệc Oản “Ngồi đi”
Kiều Diệc Oản ngồi xuống bên cạnh.
“Chị rất ghen tị với em”
Kiều Diệc Oản có vẻ không hiểu
“Mặc dù Kiều Diệc Viễn kết hôn với chị, nhưng ẩn sâu trong lòng anh ấy luôn có bóng dáng một người, chị cũng biết. Hơn nữa chị hiểu anh ấy là một người đàn ông kiêu ngạo, sẽ kiên trì với sự lựa chọn của mình, bỏ qua mọi thứ, chị cứ nghĩ rằng hạnh phúc của mình sẽ kéo dài mãi mãi…” Cô chợt ôm mặt “Trước đây chị rất bừa bãi, nhưng từ sau khi kết hôn với anh ấy, chị chỉ yêu mình anh ấy, thật sự”
Nếu quyết định lấy anh trai, tại sao còn có đêm ở Thượng Hải đó?
Kiều Diệc Oản thấy người phụ nữ này đau khổ muốn chết không muốn chỉ trích thêm, nhưng cô không thể không ấm ức thay anh trai. Đều là người trưởng thành, phải chịu trách nhiệm với hành động của mình, không phải sao? “Chị đã phá thai, chị thề sau này sẽ chỉ yêu anh ấy, chỉ sinh con cho anh ấy” Cô có vẻ kích động “Nhưng vì sao anh ấy không cho chị thêm một cơ hội? Anh ấy muốn ly hôn với chị”
Kiều Diệc Oản không biết nên nói gì cho phải.
Chuyện vợ chồng người khác, cô thật sự không thể chen miệng vào.
“Em cũng từng yêu Diệc Viễn, tại sao Hà tiên sinh có thể không chút nào e dè chấp nhận quá khứ của em, vẫn yêu thương em hết lòng” Cô nắm hai cánh tay Kiều Diệc Oản, không cam lòng hỏi “Nếu anh ấy yêu chị bằng một phần mười Hà tiên sinh thì chắc đã không đối xử với chị như vậy”
“Chị dâu”
“Chị đã không còn là chị dâu của em nữa rồi, anh ấy trở mặt còn nhanh hơn lật sách” Cô cười khổ, nước mắt lăn xuống “Ngay ngày hôm sau, anh ấy đã vứt cho chị đơn ly hôn đã ký sẵn”
“Em sẽ thử khuyên anh ấy xem sao” Kiều Diệc Oản chỉ có thể nói như vậy.
“Cảm ơn em. Xin em hãy nói với anh ấy, chị thật sự vô cùng yêu anh ấy, muốn sống với anh ấy”
“Vâng”
Đêm đó, Kiều Diệc Oản nói lại với anh trai những lời chị dâu nói, cũng miêu tả sự hối hận và nước mắt của cô ấy.
Nhưng Kiều Diệc Viễn vẫn thờ ơ.
“Anh. Thật sự không thể cứu vãn được sao?”
“Ngốc ạ” Kiều Diệc Viễn xoa xoa tóc cô “Sao còn tiếp tục được nữa? Tất cả mọi người nói phụ nữ mới ghen tuông cố chấp. thật ra thì đàn ông mới là loài quái vật có tính độc chiếm mạnh nhất, trong mắt không thể có chút tì vết. Lý trí có thể tha thứ, nhưng tình cảm không thể tiếp nhận được.”
Đúng vậy, khi hôn nhân có vấn đề. Phụ nữ thường im hơi lặng tiếng.
Đàn ông có thể bừa bãi, nhưng lại ích kỷ không cho phép phụ nữ có chút quan hệ ngoài luồng nào.
Kiều Diệc Oản chỉ có thể âm thầm thở dài.
“Em gái, cảm ơn em đã đến thăm anh”
Bây giờ mặc dù cuộc sống thật thảm hại, nhưng anh cảm tấy tất cả đều có thể buông bỏ.
Kiều Diệc Oản vỗ vỗ tay anh, khẽ mỉm cười.
“Chúng ta là anh em tốt, không phải sao?”
“Vâng”
Từ đó cũng chỉ còn là anh em thôi.
Nửa đêm, Kiều Diệc Oản đột nhiên bị nôn dữ dội.
Do không quen với khí hậu Thượng Hải, may là đang ở trong bệnh viện lại có y tá đặc biệt bên cạnh chăm sóc.
Cô không còn chút sức lực nằm trên giường, không sao ngủ được.
Lăn qua lộn lại nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được cầm điện thoại lên, nhấn mấy con số.
“Bảo bối?” Điện thoại vừa đổ chuông, bên kia đã nhận ngay.
Nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc, nước mắt Kiều Diệc Oản lập tức tuôn ra.
Môi cô run rẩy mấy cái mới gọi được “Chồng à”
Chồng, sau khi phát hiện mang thai cô mới có thói quen gọi như vậy.
Bây giờ gọi chợt thấy lòng ấm áp.
“Vẫn còn khó chịu sao?”
Lúc cô bị như vậy, Tiểu Mễ ngay lập tức báo cáo với Hà Dĩ Mục, trong lòng anh nóng nảy nhưng không thể nào ngay lập tức bay đến cạnh cô.
“Không. Tốt hơn nhiều rồi”
Cô gần như có thể tưởng tượng được lúc này anh nhất định là đang day day huyệt thái dương, cô có vẻ thường khiến anh phải đau đầu.
Cô cảm thấy ngọt ngào xen lẫn đau lòng.
“Chồng à”
“Ơi”
“Anh không ghen chứ?”
“Thật ra anh chỉ muốn kiếm sợi dây trói em lại, buộc lên người, đi đâu cũng mang theo” Hà Dĩ Mục cười thì thầm trả lời.
“Chồng à, em thật sự yêu anh”
“Thật chứ?” Anh có chút hoài nghi, “Anh nhớ trước đây có người nói ‘Hà Dĩ Mục, tôi thật sự ghét anh’”
“Ây da, không được tính nợ cũ”
Hà Dĩ Mục cười, giọng nói tràn đầy từ tính xuyên qua điện thoại càng trở nên hấp dẫn”
“Ngoan, một lát thôi, đừng nói điện thoại di động quá lâu”
“Lại nữa rồi” Cô lè lưỡi.
Người đàn ông này thật phiền phức.
Mặc dù nói như vậy, Kiều Diệc Oản vẫn ngoan ngoãn cúp điện thoại, sau đó để ra xa xa trên giường.
Ngày hôm sau, Kiều Diệc Oản mở mắt ra đã thấy khuôn mặt đẹp trai có phần mệt mỏi của Hà Dĩ Mục.
Khuôn mặt anh phong trần, cằm còn lún phún râu