
n oản…” Hà Dĩ Mục lại quấn lấy cô từ phía sau như hình với bóng. “Xin lỗi em, anh thực sự không nhịn được, lần sau nếu không được sự đồng ý của em, anh tuyệt đối sẽ không gặp em”
“Thật không?”
“Anh thề”
“Thật ra thì tự bản thân anh không được. Chưa bắt đầu đã xuất ra rồi” Kiều Diệc Oản cố ý hừ lạnh.
“Tiểu ma nữ này” anh cúi đầu cắn lỗ tai cô, áp sát hông cô vào cơ thể mình “Có đúng thế không, em tự kiểm chứng đi”
Vừa phát tiết xong một lần, chỗ nào đó đã lại mạnh mẽ lớn lên rồi, Kiều Diệc Oản bị sợ tới mức tim đập loạn lên.
“Tiểu yêu tinh, em đang ám chỉ anh sao?” Anh lại bắt đầu rục rịch.
Anh cứ tưởng vừa rồi làm như vậy, Kiều Diệc Oản sẽ vừa đánh vừa mắng, vừa khóc vừa gây gổ, nhưng phản ứng của cô khiến anh thật vui mừng.
Có lẽ, cũng không hoàn toàn là mình anh đơn phương?
Tiểu ma nữ này chẳng qua là chưa xác định rõ ràng được tình cảm của mình.
Kiều Diệc Oản cắn cắn môi, ở trong lòng anh quay người lại, liếc anh một cái – cái nhìn kia có một sự kiều mỵ và phong tình khó nói nên lời.
Hạ thân của anh đập mạnh một hồi, dường như lại sắp không nhịn được.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, nước dọc theo khuôn mặt tinh tế duyên dáng của cô xuống bộ ngực cao vút…
Hà Dĩ Mục vùi đầu vào ngực cô rên rỉ “Tiểu yêu tinh, là em trêu chọc anh, tối nay đừng hòng mong anh bỏ qua”
Ngày hôm sau Kiều Diệc Oản tỉnh lại đã là giữa trưa.
Vừa mở mắt đã thấy ngay khuôn mặt đàn ông anh tuấn sát gần.
Anh chắc là cũng vừa mới rửa mặt, trên má vẫn còn thoang thoảng mùi nước cạo râu, lọn tóc vẫn còn ươn ướt.
Anh đang nằm nghiêng bên cạnh cô, một tay chống đầu, một tay nghịch mái tóc dài của cô, ánh mắt mê luyến.
Nhìn cô chăm chú.
Thấy cô như một con mèo nhỏ, lười biếng mở mắt, Hà Dĩ Mục mỉm cười.
“Buổi trưa tốt lành”
“Chẳng tốt lành gì cả, bị anh giám sát thế này, làm sao mà tốt được”
Kiều Diệc Oản lấy tay che miệng, ngáp khẽ một cái, động tác này động tới các thớ thịt khiến cô cảm thấy toàn thân đau nhức, cô không nhịn được hung hăng trừng mắt nhìn bộ mặt tinh thần sáng láng của anh.
“Giám sát? Cái này phải trách em, ai bảo em xinh đẹp mê người như vậy? Làm anh không thể rời nổi mắt”
Hôn lên đỉnh đầu cô, bị cô vội vàng đẩy ra.
“Xinh đẹp? mê người?” Kiều Diệc Oản giữ một khoảng cách với anh “Anh không bị cận thị chứ? Mắt tôi có rỉ, miệng hôi, tóc lộn xộn, thế mà cũng xinh đẹp mê người được à?”
Hà Dĩ Mục bất đắc dĩ nhìn cô một cái, sau đó nằm vât ra tấm ga đã được thay mới trên giường, thất bại rên rỉ.
“Em đúng là một cô gái chẳng có tí tế bào lãng mạn nào”
“Cũng ngần này tuổi rồi, còn lãng mạn gì nữa? Không chịu nổi” Kiều Diệc Oản chà xát trên cánh tay nổi da gà.
Bộ mặt không chịu nổi xuống giường “Báo cáo anh lãng mạn, người phụ nữ không có tế bào lãng mạn đang đói bụng”
Hà Dĩ Mục từ trên giường bật dậy, vặn đầu cô lại, hung hăng hôn lên môi cô, sau đó mặc kệ cô la hét kháng nghị ầm ĩ đi vào phòng bếp.
Kiều Diệc Oản như bà cụ già, xoa cái eo đau nhức, chậm chạp đi vào phòng tắm.
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Cũng chẳng còn sớm sủa gì, cho nên họ ăn bữa trưa sớm, món ăn rất đơn giản, chỉ có sandwich chân giò hun khói và trứng cùng sữa tươi.
“Buổi chiều anh đi mua thực phẩm mới, tối sẽ nấu tiệc lớn cho em ăn” Hà Dĩ Mục xoa xoa đầu cô cười.
Kiều Diệc Oản cắn một miếng sandwich, lại cau mày uống hơn nửa cốc sữa.
“Hà Dĩ Mục, tôi có điều phải nói”
“Nếu em muốn nói cho anh biết, em yêu anh, anh sẽ rất vui lòng, ngoài cái đó ra, không cần nói gì”
“Sao anh lại ngang ngược như thế?” Kiều Diệc Oản tức giận “Tôi cho anh biết, chuyện tối ngày hôm qua… Dù sao là do tôi nhất thời xúc động, không có ý nghĩa gì cả, anh hiểu chưa? Thực ra thì… à…ừ, con gái cũng có lúc không khống chế được ham muốn của mình”
Anh chăm chú nhìn cô, vẻ mặt và ánh mắt đầy bi thương.
Kiều Diệc Oản chột dạ bắm chặt cốc thủy tinh, quay đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mặt anh.
“Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra với mình, có thể ngâm trong bồn nước lâu quá bị váng đầu, cũng có thể vì quá mệt mỏi, cho nên…”
“Anh sẽ không cho phép em đổi ý” Giọng điệu của anh không cho phép kháng cự.
“Cái gì?” Kiều Diệc Oản gần như vẫn chưa ý thức được nguy hiểm sắp tới, để cốc xuống, đứng lên “Anh lớn hơn tôi nhiều tuổi, lại đã đính hôn, cho nên kinh nghiệm này nhất định phong phú vô cùng, anh hẳn là phải hiểu rõ hơn tôi, ‘làm tình’ cùng lắm cũng chỉ là một sự việc, không thể nói lên giữa chúng ta có quan hệ gì chặt chẽ không thể rời, có đúng không? Nữ sinh như tôi, anh ra được có thể bắt được một đống lớn, có gì mà tốt? Anh cứ thả tôi ra, để tôi tự sinh tự diệt đi”
Anh trầm mặc đi theo cô tới trước cửa.
Cô cầm túi nhỏ, chuẩn bị đổi giày ra cửa.
“Đồ của tôi tạm thời gửi ở chỗ này được không? Hôm nay tôi đi phòng” Kiều Diệc Oản cắm đầu cắm cổ nói xong, định đưa tay mở cửa.
Nhưng một lực rất lớn đã lôi cô lại, mạnh mẽ ngã vào ngực anh.
Hai cánh tay anh kìm nén tức giận, cường ngạnh như gọng thép.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Diệc Oản dính vào bộ ngực rộng rãi cường tráng của anh, cảm giác rắn chắc này làm cô đỏ mặt, anh lại còn tức giận mà tim đập mạnh, k