Insane
Khát Thú

Khát Thú

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321921

Bình chọn: 9.5.00/10/192 lượt.

àng nói.

Cô ừ một tiếng, rồi vùi đầu vào hõm vai anh, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ hiền lành.

Đúng là ngồi xe hơi cao cấp thoải mái hơn ngồi taxi rất nhiều, hệ thống điều hòa tự động khiến Kiều Diệc Oản cảm thấy rất thoải mái.

Hà Dĩ Mục như ảo thuật gia, lấy ra một chiếc pizza nóng hổi cùng một cốc nước hoa quả.

“Anh nhớ là em vẫn thích pizza ở tiệm này, hôm nay anh cũng đã ăn ở đó, rất ngon”

Kiều Diệc Oản nghiêng đầu liếc anh một cái, sau đó nhận lấy pizza và nước trái cây. Đầu tiên làm một hơn hết hơn 1 nửa nước trái cây, sau đó mới chậm rãi ăn pizza.

Đúng lúc đang rất đói, ăn cái gì cũng thấy thật ngon.

Hà Dĩ Mục cũng đưa cô đến một tòa cao ốc, chỉ có điều xa hoa cao cấp hơn nhà Kiều Diệc Viễn.

Phòng của anh chiếm nguyên một tầng cuối cùng.

Đẩy cửa vào là một đại sảnh rộng rãi, đủ để mở tiệc dạ hội, một cửa sổ sát đất rất lớn, có thể nhìn toàn bộ cảnh đêm Đài Bắc, Kiều Diệc Oản đi chân trần chạy tới, giơ hai tay lên, cả người như con thằn lằn dính vào cửa sổ, mê muội nhìn ánh đèn của nhà nhà phía dưới.

Bảo sao mọi người cứ thích ở chỗ cao, từ trên cao ngắm phong cảnh thực sự là quá đẹp.

Trong phòng bật điều hòa, sàn nhà đá cẩm thạch mát lạnh, rất thoải mái.

Hà Dĩ Mục đi tới bế cô lên, cô quẩy người một cái.

“Như vậy sẽ lạnh”

“Tôi thích chân không” Cô khẽ lẩm bẩm.

“Xem ra sau này phải trải thảm lên mới được”

Kiều Diệc Oản làm ra vẻ không nghe thấy, ánh mắt như sóc con bận rộn nhìn xung quanh.

“Vị hôn thê của anh… À, không, phải nói là vị hôn thê cũ, có biết anh có căn nhà này không?”

Căn phòng này mặc dù lớn, nhưng thiết kế đơn giản, đường cong mạnh mẽ, tràn đầy khí chất đàn ông, không có chút dịu dàng nữ tính nào.

“Không”

Thám tử của Lưu Tĩnh Linh đã từng tìm ra nơi này, nhưng khi đó anh đã phát giác ý đồ của cô ta, thu mua lại người thám tử đó, khiến hắn chỉ cung cấp cho Lưu Tĩnh Linh những thông tin mà anh muốn để cô biết.

So với một người phụ nữ điên cuồng vì ghen tuông, Hà Dĩ Mục vừa có tiền vừa có thế, dĩ nhiên, càng không đắc tội nổi, người thám tử kia rất biết điều.

“Tôi biết ngay” Kiều Diệc Oản cười nham nhở “Đàn ông đều như vậy, thỏ khôn có ba hang, dễ dàng nuôi nhân tình”

Hà Dĩ Mục nhìn cô đắm đuối, cúi đầu, chóp mũi chạm vào mũi cô.

“Tiểu ma nữ, đừng có xem anh như kẻ đào hoa thế, đây chỉ là lĩnh vự riêng tư thôi”

“Oh” Cô thèm vào tin.

“Công việc của anh mệt chết đi, cuộc sống bất hạnh làm người ta mệt mỏi, cuối cùng anh đã tìm thấy một nơi có thể nghỉ ngơi một mình thật tốt”

“Ai mà biết anh nói có thật hay không?” Kiều Diệc Oản chẳng hề để ý đến anh làm mặt quỷ, từ trong ngực anh nhảy xuống “Tôi muốn đi tắm”

Ở trong bệnh viện, anh luôn lấy lý do đề phòng nhiễm trùng, không cho cô tắm, lần nào cũng chỉ lau người cho cô, thừa cô nhìn toàn bộ cơ thể cô.

“Có muốn tắm cùng nhau không?” Người đàn ông sau lưng hỏi to.

“Không.Muốn”

“Anh dám đi vào, tôi sẽ cắt đứt chân anh” Cô quay đầu lại kêu to, sau đó đóng cửa phòng tắm đánh rầm một cái.

Bên ngoài truyền đến tiếng cười sang sảng của đàn ông.

Chậc, đùa cợt vớ vẩn cái gì?

Nhưng cô không biết sao mình ở trước mặt Hà Dĩ Mục càng ngày càng thoải mái, tốt hơn nhiều so với việc cứ phải gò bó trước mặt Kiều Diệc Viễn.

Có lẽ phụ nữ có bản năng phát hiện được người nào đối xử tốt với cô, sau đó không chút kiêng kỵ gì trước mặt người sủng ái mình.

Cho nên mới nói “hồng nhan họa thủy” nhất định không phải là lỗi của hồng nhan, là đàn ông làm hư họ.

Nhìn bồn tắm massage có thể nằm vừa hai người có vẻ rất thoải mái, Kiều Diệc Oản nằm trong đó ngâm rất lâu, đúng lúc chuẩn bị ngủ thiếp đi, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa rầm rầm.

Cô lười biếng ngồi dậy.

“Tôi không bị chết đuối, yên tâm. Không phải anh muốn thừa cơ xông tới đấy chứ?”

Hà Dĩ Mục nở nụ cười.

Chẳng phải là người đàn ông nghiêm túc đoan chính hay sao? Thế nào bây giờ cứ động một tí là cười?

Lúc đứng dưới vòi hoa sen tráng lại người, Kiều Diệc Oản mới chợt nhớ ra mình không cầm theo quần áo gì cả.

“Hà Dĩ Mục, lấy áo ngủ giúp tôi”

Cửa phòng tắm bị đẩy ra, anh cầm áo ngủ màu hồng đi tới.

“Ai cho anh vào? Đưa cho tôi là được rồi” Cô trợn to hai mắt, vội vàng dùng tay che thân thể.

Từ lúc bước vào, ánh mắt anh cũng chưa hề rời khỏi thân thể cô, trong đôi mắt đen tĩnh mịch dường như đang nhen nhóm một ngọn lửa, không khách khí nhìn cô từ đầu đến chân.

“Đi ra ngoài! Anh đi ra ngoài cho tôi” Cô hốt hoảng kêu lên, đứng dưới vòi nước có vẻ khẩn trương.

Ánh mắt anh như biến thành dã thú, mà cô trở thành con mồi béo bở ngay ở miệng.

Anh bước một bước qua, kéo cô một cái ôm vào trong ngực, sức quá mạnh còn siết eo cô đau đớn.

“Này! Cái tên bại hoại này, ưm…”

Miệng cô bị ngăn chặn, anh cuồng loạn, kịch liệt hôn cô, cắn đầu lưỡi cô, hung hăng mút không thả, khiến cho chiếc lưỡi non mềm của cô tê dại đau đớn…

Anh vẫn nằm trên người cô, lồng ngực phập phồng kịch liệt, trán và bả vai đầy mồ hôi trong suốt.

Kiều Diệc Oản đẩy anh ra, mặt không thay đổi tắm lại lần nữa.

Trong người cô có một sự rung động mơ hồ, một cảm trống rỗng nôn nóng chưa được thỏa mãn.

“Oả