
ới người khác, nhưng vụ việc trước mắt khiến cô nhớ lại kí ức đau buồn của mình, cũng chạm đến khúc mắc trong lòng cô. May thay, khi giọng cô đã khản đặc và cảnh sát chưa đến, Tùng Việt Việt gục vào lòng cô mà khóc không thành tiếng, làm bẩn luôn cả bộ quần áo mới mặc lần đầu của Thẩm An Nhược.
Cô xin nghỉ phép giúp Tùng Việt Việt, đồng thời sắp xếp cho Tùng Việt Việt ở lại căn hộ của mình gần công ty. Ở đây Tùng Việt Việt không có người thân, ở trong kí túc xá mọi người lại đàm tiếu. Hai ngày sau, Thẩm An Nhược đưa Tùng Việt Việt đi phá thai, tìm một người giúp việc tạm thời cho Tùng Việt Việt.
“Chị An Nhược, em xin lỗi.” Thẩm An Nhược đang trông nồi canh gà, nghe thấy tiếng Tùng Việt Việt khẽ nói: “Em biết dạo này chị rất nhiều việc, em lại mang thêm rắc rối đến cho chị.”
“Em không cần xin lỗi chị mà hãy xin lỗi bố mẹ em và chính bản thân em.” Thẩm An Nhược như chẳng còn chút hơi sức nào để dạy dỗ cô bé, “Tùng Việt Việt, em phải sống vì bản thân em, đừng sống vì bất kỳ thằng đàn ông nào cả. Nếu em không biết trân trọng chính mình, sẽ chẳng có ai trân trọng em cả.”
“Chị An Nhược, câu chuyện chị kể cho em có thật không? Về bạn của chị…”
“Là thật đấy, người bạn từ nhỏ lớn lên cùng chị, lúc mất, cô ấy còn trẻ hơn em bây giờ, còn chưa tốt nghiệp đại học.”
Cuối tuần, rốt cuộc Thẩm An Nhược cũng thoát khỏi công việc, nằm dài trên sàn gác xép nghe nhạc. Bọn họ ở tầng cao nhất, nhưng phía trên vẫn còn một tầng nữa, áp với nóc nhà, ánh sáng ở đây rất đẹp. Trình Thiếu Thần rất hiếm khi lên, vì thế đây chính là khoảng trời riêng của Thẩm An Nhược.
Thực ra ở đây cũng chỉ có ít đồ đạc của Trình Thiếu Thần, một cây đàn piano hìn tam giác rõ ràng là dùng để trang trí phòng khách nhưng anh kiên quyết đặt ở đây, hơn nữa Thẩm An Nhược cũng chưa từng nhìn thấy anh đụng vào.
Cô ngồi dậy, kéo nắp đàn lên, đầu tiên chơi loạn lên một lúc, sau đó mới chật vật chơi sao cho ra giai điệu, tiếng nhạc còn rất rời rạc nhưng cô nghĩ, piano là loại nhạc cụ có âm thanh tuyệt vời nhất, chơi bừa cũng không đến nỗi là tạp âm.
Cô hành hạ chiếc đàn chán chê, cảm thấy ngón tay hơi đau, lúc chuẩn bị xuống nhà lại thấy Trình Thiếu Thần đang đứng tựa vào thành cầu thang, biết cô nhìn mình liền khẽ vỗ tay: “Hóa ra em còn biết chơi đàn, cũng không tệ, sao không tiếp tục?”
“Hồi nhỏ em có học chơi đàn điện tử mấy nhày. Em đâu dám múa rìu qua mắt thợ?” Không ngờ bị anh bắt gặp, rõ ràng lúc nãy anh không có nhà mà.
“Dạo này tâm trạng em không tốt à? Sao tiếng đàn nghe nóng nảy vậy.”
Bản nhạc lúc nãy cô đàn là Bản giao hưởng số chín.
“Vâng, công việc không thuận lợi, em bị cấp trên mắng suốt.”
“Vậy mà cũng khiến em buồn bực? Chi bằng nghỉ quách cho xong.”
Thẩm An Nhược bật cười: “Cả công ty đều chịu được, tại sao chỉ mình vợ anh không chịu được? Cũng đâu có phải lá ngọc cành vàng.”
“Bọn họ không thể không chịu vì họ cần miếng ăn. Về phần em, Thẩm An Nhược, anh thật không thể hiểu, tại sao em phải ở đó nhẫn nhịn chứ?”
Lại thế rồi, Thẩm An Nhược cảm thấy thật đau đầu. Trước đây có một thời gian cô phải tăng ca, về nhà mệt đến mức không muốn nói chuyện với anh, Trình Thiếu Thàn gợi ý cô thôi việc, cô mặc kệ, anh khi đó cười nhạo chuyện cô mang thái độ với công việc về nhà là hành động ngốc nghếch nhất.
“Em tốt nghiệp đại học xong đã làm việc tại Chính Dương, dõi theo từng bước phát triển của công ty, làm sao nói đi là đi được?”
“Trung thành mù quáng.” Trình Thiếu Thần tỏ vẻ khinh khỉnh, “Gần đây đến các tác giả chuyên mục nữ quyền trên vãn báo cũng nói, chọn được một người đàn ông tốt dễ hơn việc chọn một công ty toàn đàn ông tốt, tuy nhiên vẫn có người nghĩ không ra. Em có nhiều thời gian, muốn làm gì cũng được, như vậy không tốt sao?”
“Buổi tối lúc chúng ta đọc sách vẫn hay thảo luận về chuyện này, cuối cùng đi đến kết luận, người phụ nữ chỉ biết gia đình, một khi mất đi gia đình thì sẽ mất đi tất cả.” Chủ đề này Thẩm An Nhược cũng rất quan tâm.
“Thẩm An Nhược, chẳng nhẽ em hoàn toàn không có cảm giác an toàn với cuộc sống hiện tại của mình sao?” Trình Thiếu Thần vốn định đi xuống tầng rồi, nghe câu nói ban nãy của Thẩm An Nhược, quay người hỏi lại.
Đổi chủ đề bây giờ sẽ tốt hơn. “Âm sắc của chiếc đàn này không tệ chút nào, sao em chưa từng thấy anh đánh đàn, như vậy thật lãng phí bao năm theo học, thật đáng tiếc.”
“Năm đó học đàn chỉ muốn làm bà ngoại vui lòng, về sau bà mất rồi, anh cũng không có hứng.”
“Bà ngoại anh rất thích âm nhạc?”
“Ừ, bà là giáo viên nhạc, biết sử dụng rất nhiều nhạc cụ. Không phải em đã từng học đàn tranh sao? Cũng đều bỏ cuộc rồi đấy thôi.”
“Năm đó ông nội tặng em một cây đàn tranh, nói đợi đến sinh nhật ông, muốn nghe em gảy bài Xuân giang hoa nguyệt dạ, đây là khúc nhạc yêu thích của ông. Em đã rất cố gắng học, chỉ tập đúng khúc nhạc này, nhưng chưa đến sinh nhật thì ông đã qua đời.”
Căn phòng bỗng rơi vào im lặng, không ai nói gì. Lát sau Thẩm An Nhược mới lên tiếng: “Trình Thiếu Thần, anh chơi một đoạn nhạc đi, chiếc piano này sắp hỏng đến nơi rồi.”
“Anh không có hứng.”
“Thật nhỏ nhen kênh kiệu.