Polaroid
Khách Qua Đường Vội Vã

Khách Qua Đường Vội Vã

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324731

Bình chọn: 8.00/10/473 lượt.

ng vừa có chút tinh nghịch, lúc anh cười thế này trông vô cùng ưa nhìn, anh rất ít khi cười ngây thơ kiểu này. Đứng cách nhau một đoạn xa mà cô vẫn có thể thấy rất rõ.

Khoảnh khắc ấy, đầu óc Thẩm An Nhược bỗng choáng váng và ngơ ngẩn, hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn câu nói của người xưa vang lên: “Tìm người giữ chốn trăm ngàn lượt. Chợt quay đầu lại, người đứng đó dưới ánh lửa rụi đèn tàn11.”

11 Nguyên văn: Chúng lý tầm tha thiên bách độ, mạch nhiên hồi đầu, nan nhân khước tại đăng hỏa lan san xú trích từ bài Thanh ngọc án – Nguyên tịch của Nam Tống Tân Khí Tật.

Hết chương 10 Trình Thiếu Thần ở lại Lệ Giang ba ngày, sau đó đưa Thẩm An Nhược cùng về nhà.

Ngày thứ hai, hai người đi leo núi tuyết. Có cáp treo nhưng lại kéo cô leo bộ lên, hại cô bám cứng tay anh, dồn toàn bộ trọng lượng lên người anh rồi mà vẫn cảm thấy mệt, cứ mấy chục bậc thang lại ngồi xuống nghỉ một lúc.

“Sao không đi cáp treo?” Thẩm An Nhược dù thở không ra hơi vẫn nghiến răng nghiến lợi hỏi.”

“Thể chất em quá yếu, phải tăng cường tập luyện.”

“Anh đi chết đi. Sao không ngồi cáp treo lên núi cho rồi?”

“Em muốn nghe anh nói thật à? Đúng là hỏng hết hình tượng của anh. Thôi được rồi, anh sợ độ cao.”

Đến đỉnh núi, con đường nhỏ giữa rừng trở nên bằng phẳng, hướng đến đồng cỏ. Hai con sóc xám thoăn thoắt phóng qua trước mặt hai người, chớp mắt một cái đã chui vào sâu trong rừng.

“Anh cũng đến đây đi du lịch à?”

“Đương nhiên là đi công tác.”

“Em muốn nghe sự thật.”

“Ở Côn Minh bọn anh đã giải quyết xong rồi, xong xuôi mọi người quyết định cùng nhau đi lung tung cho khuây khỏa. Riêng anh do có việc gấp nên phải quay về trước, có điều gần thế này chi bằng tiện đường đưa vợ về cùng luôn, đỡ lo ở đây có người vui quên trời đất, quên luôn cả đường về nhà. Giải thích như vậy em hài lòng chưa?”

“Địa điểm công tác ban đầu là ở đâu?”

“Ở Thượng Hải.” Trình Thiếu Thần thành thật trả lời.

“Trình Thiếu Thần, anh cứ nói dối là anh chú ý đến đây tìm em, làm em vui một chút thì có gì phải ngại?” Thẩm An Nhược ôm cánh tay anh hờn dỗi nói, nhưng lại không giấu được nụ cười trên khóe môi.

“Như vậy không được, nếu để nhân viên và khách hàng biết anh bị nữ sắc mê hoặc, cậy quyền tư lợi thì về sau anh đâu còn mặt mũi gặp mọi người?”

Ngày hôm sau nữa trời bỗng mưa lớn, tầm tã đến nửa ngày vẫn chưa dứt, đi đâu cũng dở, hai người đành phải ở lại khách sạn chơi cờ nhảy, môn cờ duy nhất cô tạm coi là biết chơi. Cảnh vật xung quanh khách sạn Trình Thiếu Thần ở rất đẹp, các phòng rộng rãi, xa có núi, gần có sông, lúc nào cũng mông lung chìm trong hơi sương như một bức tranh thủy mặc mờ mờ, ngoài kia, mưa vẫn rơi tí tách, đập vào lan can sắt phát ra những âm thanh rất vui tai.

Tâm trạng Trình Thiếu Thần không tốt, vì thế số lần Thẩm An Nhược thắng khá nhiều, cô nhớ trước đây, anh nhường ba nước cô thua đã đành, nhường đến năm nước cô vẫn thua.

“Chà, là em tiến bộ hay anh kém đi vậy?”

“Hôm qua anh không ngủ được.” Trình Thiếu Thần ngáp liên tục.

Tới một nơi xa xôi thế này chỉ để ngủ ngày thì thật là quá xa xỉ, Trình Thiếu Thần bèn gợi ý: “ Chúng ta chơi trò gì kịch tính một chút đi, thua một ván cởi một thứ trên người, được không?”

Thẩm An Nhược biết mình vừa trúng bẫy, chết cũng không theo.

“Đồ nhát gan. Đồ trên người anh đâu nhiều như em, hơn nữa mỗi ván anh nhường em bảy nước, thế đã được chưa?”

Tất nhiên Thẩm An Nhược vẫn thất bại thảm hại. Ban đầu cô nhõng nhẽo bảo đến cuối cùng mới ‘thanh toán’ một thể, sau đó thua đến mức không thể thua thêm được nữa, liền ném bàn cờ đi chạy thoát thân. Phòng khách sạn cũng chỉ có từng đó chỗ, cô nhảy lên sofa, rồi nhảy lên trên bàn, chạy vài vòng cuối cùng vẫn bị bắt được. Trình Thiếu Thần đè cô xuống giường, vừa cù cô vừa hổn hển cười: “Em cố tình phá luật, anh yêu cầu bồi thường gấp đôi.”

Thẩm An Nhược bị cù làm cho ngứa ngáy cả người, vừa cười vừa hét: “Cứu với.”

“Em kêu khản cổ cũng không ai đến cứu đâu.”

Rõ là đôi vợ chồng dở hơi.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn tí tách rơi, mờ mịt hơi nước, bên trong hai người đang mải mê vui đùa, cũng ướt sũng mồ hôi. Rất lâu sau, Trình Thiếu Thần vẫn nằm trên Thẩm An Nhược, vùi mặt vào ngực cô, ôm cô hệt như một đứa trẻ. An Nhược khẽ nhắm mắt lại, một tay ôm vai, một tay vò tóc anh, sau lại vuốt ngay ngắn, rồi lại vò loạn lên. Kỳ lạ là anh chẳng phản kháng gì, bình thường anh rất ghét có người chạm vào đầu. Anh im lặng rất lâu làm cô tưởng rằng anh đã ngủ, đang định nhẹ nhàng lật anh qua một bên, chợt nghe thấy anh khẽ nói: “Thẩm An Nhược, chúng mình có con đi.”

Bàn tay đang nghịch tóc anh bỗng ngừng lại, cô nghe thấy chính mình đang khẽ trả lời: “Vâng.”

Hai người thật sự bắt đầu nghiêm túc với vấn đề chăm sóc trẻ nhỏ. Thẩm An Nhược chẳm chỉ đi khám sức khỏe, Đông y Tây y đều tới, cô cũng chịu đựng nỗi sợ máy khoan, đi hàn lại chiếc răng bị hổng một lỗ. Ngoại trừ những bữa tiệc không thể trì hoãn, họp mặt đồng nghiệp từ chối được thì từ chối, tránh được thì tránh. Những cuộc gặp mặt vì công việc của bọn họ thường nhiều nam ít nữ, cảnh đàn ông thích trêu chọc đó luôn oán tr