The Soda Pop
Khách Qua Đường Vội Vã

Khách Qua Đường Vội Vã

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324121

Bình chọn: 7.5.00/10/412 lượt.

sẽ suy nghĩ nghiêm túc.” Cô đột nhiên đứng dậy, cúi người chào, “Làm phiền anh rồi, em nghĩ mình nên đi thôi.”

Cô cố tình đổi trắng thành đen, tự ý đi luôn, Trình Thiếu Thần chưa kịp nói câu “Anh còn chưa cho em đi” đã là tốt bụng lắm rồi, chẳng lẽ cô còn mong anh đứng dậy mỉm cười tiễn cô đi sao, mau mau chuồn khỏi chỗ nguy hiểm này là tốt nhất, ai quan tâm lịch sự với kiềm chế cơ chứ.

Thẩm An Nhược đã ra đến cửa, đặt tay lên nắm cửa, nghe thấy sếp lớn sau lưng từ tốn nói: “Xin em hãy cân nhắc kĩ, anh và Tổng giám đốc Trương đều mong em có thể ở lại.”

“Vâng, em sẽ làm như thế.” Thẩm An Nhược không quay đầu lại.

Thẩm An Nhược quay về phòng làm việc, xé lá đơn từ chức luôn nắm trong tay đã thấm mồ hôi, thành bốn mảnh, vứt vào sọt rác.

Thái độ của anh thật khó dò, giọng điệu cũng vậy, khiến người ta không đoán nổi dụng ý thật sự. Nếu anh thật sự muốn cô đi, cô còn lâu mới đưa đơn từ chức để anh như ý; nếu anh không có ý đó thì việc đệ đơn xin từ chức lúc này sẽ thật là vô lễ, ít nhất cũng làm giảm bớt oai phong của cô trước khi chính thức bước lên sàn đấu. Tóm lại là chỉ vì tên bụng dạ thâm sâu này, suốt ngày thích giả làm chúa cứu thế từ bi cứu khổ cứu nạn, kết quả hại cô chẳng thế nào bình thường nổi.

Cô gọi mấy cuộc điện thoại xử lý công việc, cảm thấy khát bèn rót một cốc nước nóng, bỏ một viên C sủi vào, như thế mới không thấy nước đắng nghét nữa. Cô thích thú nhìn viên thuốc vừa to vừa cứng sủi bọt lên trong nước, lật qua lật lại, càng lúc càng nhỏ lại. Nhưng quá trình này cũng chẳng quá ba mươi giây, vì thế lại bỏ thêm một viên vào, thế là cốc nước có vị quá nồng, khiến cô ho hắng mãi không thôi.

Thẩm An Nhược cầm cốc nước đứng bên cửa sổ, định ngắm phong cảnh bên ngoài, thế nào lại nhìn thấy Trình Thiếu Thần và tổng giám đốc Trương sánh vai bước ra khỏi cao ốc tới chỗ bãi đỗ xe. Tổng giám đốc Trương đưa anh ra tận xe, có lẽ anh tự mình cầm lái. Anh chào tổng giám đốc Trương, ông vươn tay vỗ vai anh, hai người khá giống con cháu với bậc cha chú, hoàn toàn chẳng có vẻ gì là cấp trên với cấp dưới. Chỉ có điều tổng giám đốc Trương cực kì ít khi tiễn người khác một đoạn xa thế này, ít nhất ông cũng chưa từng tiễn chủ tịch Thi như vậy.

Thẩm An Nhược chợt cảm thấy tâm trí rối bời, giống như lúc nhỏ, rõ ràng người bạn thân nhất với mình lại bị người khác tự nhiên cướp mất. Tính cách như trẻ con này hóa ra chẳng có gì thay đổi.

Thật ra Tổng giám đốc Trương luôn rất quý mến Trình Thiếu Thần, ngay cả sau khi bọn họ ly hôn, ông cũng từng mắng cô ngu ngốc, có điều lúc đó ông luôn đứng ở lập trường người nhà cô để nói. Nhưng bây giờ… Thẩm An Nhược cảm thấy hết sức phiền muộn, cuối cùng tên đại ôn thần kia cũng tạm thời biến mất, chuyện đáng vui mừng như thế giờ cũng khiến cô vui không nổi.

Chiều thứ Hai theo lệ cũ là họp các bộ phận, tổng giám đốc Trương, phó tổng Lý, cô, vài người phụ trách bộ phận trực thuộc, cho dù có thay máu cấp lãnh đạo thì nội dung cuộc họp cũng chẳng có nhiều khác biệt so với bình thường. Chỉ là Thẩm An Nhược cảm thấy hình như luôn có một số ánh mắt dừng lại trên mặt mình, còn cô thì cúi đầu vờ như không biết, có lúc nhìn thẳng lại khiến người ta tránh không kịp, chỉ đành khẽ mỉm cười thân thiện với cô.

Lúc cuộc họp kết thúc, tổng giám đốc Trương đột nhiên nói: “Hôm nay chủ tịch Trình Thiếu Thần mời tất cả chúng ta cùng ăn cơm, mọi người về sắp xếp lịch đi, cố gắng đừng để vắng mặt nhé.”

“Biết rồi ạ.” “Không vấn đề gì.” Không có lấy một người nói “không đi”.

Thẩm An Nhược cảm thấy mắt và thái dương đang khẽ giật giật, cô phải uống thuốc đau đầu ngay mới được. Cô biết con người thâm hiểm kia cơ bản không dễ dàng buông tha cô như vậy mà.

Trình Thiếu Thần bất ngờ đặt bữa liên hoan ở hội sở cao cấp khá yên tĩnh, mà không chọn nhà hàng nào đó của Hoa Áo theo lễ bình thường. Dù hơi bất ngờ, nhưng hầu hết mọi người đều rất vui mừng, ngày thường tiệc tùng công việc đều ở Hoa Áo, quen thuộc đến mức một đĩa hạt dưa có bao nhiêu hạt cũng tính ra. Vả lại, chỗ Trình Thiếu Thần chọn là nhà hàng dành riêng hội viên, bình thường không có cơ hội đến.

Đương nhiên cũng có người không vui, chẳng hạn như Thẩm An Nhược. Cô đứng cạnh xe, đang tính làm sao thừa cơ chuồn đi, tổng giám đốc Trương đã gọi với sau lưng cô: “An Nhược, đi cùng xe chú đi, cháu uống rượu thì đừng nên tự lái.” Tổng giám đốc Trương có tài xế riêng, giờ cô muốn chuồn cũng không chuồn nổi nữa rồi.

“Cháu không đi được không?” Thẩm An Nhược ngồi trên xe vô cùng ủ rũ, muốn nhận được đôi chút thông cảm.

“Cháu nghĩ sao?” Tổng giám đốc Trương liếc cô.

“Nếu bảo bệnh viêm dạ dày của cháu bỗng nhiên phát tác có được không, sếp ơi.”

“Thẩm An Nhược, cháu không sợ hành trình tối nay trực tiếp chuyển thành sang bệnh viện hả?”

Thẩm An Nhược thở dài, tựa vào ghế: “Cháu có cảm giác như lần đầu tiên đi phỏng vấn.”

“Lá gan lúc cháu gọi anh xưng em với tên đại ca kia đi đâu mất rồi?” Tổng giám đốc Trương rất bất mãn với chuyện cô ngu dốt tỏ ra anh hùng cậy mạnh ngày trước, luôn lấy ra chọc ngoáy cô.

“Mọi người đều biết hết rồi ạ?”

“Đám quả