
ý không, tự động tháo xuống mang đi. Thẩm An Nhược chỉ cười, chẳng hề tức giận chút nào.
Đôi lúc Hạ Thu Nhạn cười cô, ly hôn xong cuộc sống còn tốt hơn so với trước khi kết hôn và đã kết hôn, cuộc hôn nhân đã hoàn toàn kết thúc vừa rồi đối với cô chỉ như là một khóa đào tạo dài hạn.
Sau khi ly hôn, lúc nào Hạ Thu Nhạn cũng sợ cô buồn nên cứ đến cuối tuần lại qua với cô, kết quả bao giờ cũng ngỡ ngàng nhận ra tâm trạng Thẩm An Nhược luôn tốt hơn mình. Bản thân Thu Nhạn vẫn còn đang bôn ba trong cái vòng luẩn quẩn xem mắt rồi qua lại một thời gian ngắn rồi lại xem mắt, chê bai đàn ông vẫn luôn là đề tài không bao giờ chán của cô nàng.
Một hôm, họ vừa ăn khoai tây chiên vừa xem phim Tình yêu đúng sai, một bộ phim hài nhẹ nhàng, George Clooney và Zeta Jones đóng cặp với nhau thật hoàn hảo. Mục tiêu cả đời của nữ chính là tìm được một người đàn ông giàu có để kết hôn, rồi ly hôn và hốt được một khoản phí bồi thường kếch xù, từ điểm xuất phát tốt đó lại tìm kiếm miếng mồi tiếp theo béo bở hơn, trong khi đó, nam chính làm một luật sư chuyên về các vụ án ly hôn, sở trường là giúp đàn bà gài bẫy đàn ông, hoặc giúp đàn ông tránh sập bẫy của đàn bà. Từ đầu đến cuối phim, Thẩm An Nhược cứ cười khúc khích, Hạ Thu Nhạn đòi đổi phim khác, kêu ca bộ phim thật quá nhạt nhẽo. “Đừng chuyển nữa, Clooney thật quá tuyệt vời”, Thẩm An Nhược nói. Xem đến đoạn cuối, đôi nam nữ đó chốc chốc lại ngấm ngầm mưu tính lẫn nhau, dè chừng nhau, hãm hại nhau, cuối cùng hai bên đều thất bại.
Xem xong, tim cô đập loạn mấy giây, không ngừng nghĩ về người chồng cũ. Trình Thiếu Thần quả thật rộng lượng với cô. Trước khi cưới họ đã có một thỏa thuận trên giấy, là cô khăng khăng đòi như vậy, lúc đó Trình Thiếu Thần phản đối kịch liệt. Giờ nhìn lại, cô thấy có chút cảm khái, thì ra lúc đó trong tiềm thức mơ hồ cô đã đoán trước được kết cục, làm thế cũng chỉ là để tỏ vẻ thanh cao, giữ thể diện cho mình.
Sau khi ly hôn, tâm trạng của cô không được tốt, hiếm khi quan tâm tới những việc khác ngoài công việc và giải trí, mãi cho đến lúc có vài cơ quan liên tục liên hệ xác nhận với cô, cô mới biết Trình Thiếu Thần đã sắp xếp chu toàn trước cho cô, đảm bảo cho cô dù không có việc làm vẫn có một cuộc sống tốt, chỉ cần không tiêu xài phung phí. Về điểm này, cô thấy vô cùng cảm kích.
Sau khi rời khỏi Chính Dương, Thẩm An Nhược đem bán căn hộ nhỏ gần công ty cho một đồng nghiệp trong thời kì giá nhà đang giảm mạnh, gia đình đó gặp một biến cố lớn, cuộc sống rơi vào tình cảnh khó khăn. Ngoài mấy món đồ cá nhân mang theo, toàn bộ đồ đạc và các vật dụng trong nhà đều để lại cho họ. Cô còn làm một việc khiến người mua vô cùng khó xử, trước khi bán căn hộ vài ngày, cô thay thế mới toàn bộ sofa và giường tủ, rồi thuê người đốt hết đống sofa và giường tủ cũ.
Giờ cô đang sống trong căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, nơi mà cô và Trình Thiếu Thần đã từng sống trước kia. Chỗ đó cách Hoa Áo không xa, chỉ khoảng bốn mươi phút lái xe. Nhưng một người sống trong căn nhà rộng lớn như thế thật quá lãng phí, cũng hơi trông trải, cô đã từng muốn bán, nhưng rồi lại không nỡ. Cô rất sợ chuyển nhà, phiền phức đủ đường.
Thực ra vẫn còn một lý do nữa, lúc Trình Thiếu Thần rời đi, gần như không mang theo bất cứ thứ gì, từ quần áo, đến các đồ giải trí và toàn bộ vật dụng trong phòng làm việc của anh, trong kí ức của cô, dường như anh chưa động vào bất cứ thứ gì. Cô nhìn các món đồ, thật sự không biết phải làm sao, đành để nguyên vị trí cũ. Dù sao thì căn nhà quá lớn, phòng cũng nhiều.
Ngày thường ngày cô luôn khóa trái phòng của anh lại, cuối tuần có người qua quét dọn, rồi dọn dẹp cả phòng làm việc của Trình Thiếu Thần. Có hôm nửa đêm đang lơ mơ ngủ, chuột rút ở chân khiến cô tỉnh giấc, thấy khát, đi tìm nước uống, không kìm nổi đưa mắt liếc qua phòng làm việc của anh, khi ấy ý thức còn đang mơ hồ, tự hỏi tại sao anh lại phải khóa cửa nhỉ, rõ ràng trước giờ họ không đóng cửa bao giờ mà. Cô chỉ có một mình nên ít khi nấu ăn ở nhà, thường ra ngoài ăn, có khi ăn tối tại phòng ăn dành cho nahan viên của nhà hàng Hoa Áo rồi mới quay về, cuối tuần thỉnh thoảng cũng tự tay vào bếp, toàn những món đơn giản như cà chua trứng, rồi lại ngồi nghĩ, thật ra trước giờ mình đâu có thích ăn mấy thứ này, nhưng vì Trình Thiếu Thần thích nên hay làm, cô dần dần cũng quen. Thỉnh thoảng cô có ảo giác, dường như ly hôn chỉ là một giấc mơ, thực ra anh chỉ đi công tác dài ngày, chỉ là sẽ không quay trở lại nữa.
Thẩm An Nhược quy tất cả những hành động đó là di chứng của việc ly hôn. Kỳ thực ngay cả nhớ nhưng cũng không phải, bởi cô không buồn, không đau khổ. Nhưng sau khi đã chung sống với nhau một thời gian dài như vậy, rất nhiều thứ đã trở thành thói quen, in sâu vào xương tủy, không thể thay đổi trong một sớm một chiều.
Thỉnh thoảng cô vẫn nghe được chút ít thông tin của anh, mặc dù họ không còn liên lạc gì với nhau từ sau ngày đặt bút kí vào đơn ly hôn. An Nhược cứ nghĩ mối quan hệ với Tịnh Nhã rồi cũng sẽ dần dần nhạt đi, nhưng Tịnh Nhã vẫn thường xuyên liên lạc với cô, lúc thì gọi điện,