
t cảm thấy hơi đau đầu.
Bỗng nhiên có thêm mấy tiếng xì xầm khiến hắn bực tức nắm chặt tay.
- Hóa ra nam nhân đẹp như vậy cũng thích đọc loại sách này.
- Ra nói chuyện với người đó đi. Người đó cũng thích Tiểu Như
Ý đấy.
- Lại còn thích tiếng gọi cha nữa chứ. Thế mà chúng ta không
biết.
- Nếu có người cha đẹp như vậy thì tốt quá…
- Đúng đúng đúng!!!
…
- … Tránh xa ta ra một chút. - Đó là câu nói duy nhất hắn có
thể phát ra.
Mấy phút sau, Long Tiểu Bính thấy mặt chủ nhân của mình hơi
đỏ, chau mày, nhếch môi từ trong tiệm sách bước ra, tay cầm cuốn sách đã được
gói nhiều lớp.
- Đương… đương gia… cuốn sách này không phải là… - Đương gia
có hơi thái quá rồi không? Đương gia không thể đến mức mua loại sách đồi bại
này cho tiểu thư được. Nghe chủ tiệm sách đọc tên cuốn sách đó, rõ ràng là làm
mất thể diện của đương gia mình rồi mà. Không không không, đương gia tuyệt đối không
thể vì tiểu thư mà như vậy được. Hắn cũng hiểu biết lắm chứ. Đương gia càng
không thể mong tiểu thư thật sự học cách đối xử thế này thế kia với đương gia
trong cuốn sách này được. Đương gia cũng không thể mua cho mình để theo nó mà
làm này làm nọ với cô ấy. Đương gia chỉ tiện đường đi qua, tiện thể nhìn thấy
cuốn sách nay, tiện thể mua về mà thôi. Vừa hay không mang gì về cho tiểu thư,
vừa hay có cuốn sách này, vừa hay tiểu thư lại rất thích, thế là đương gia mang
nó về, tiện thể làm quà, tiện thể ném cho cô ấy thôi.
- Mai chúng ta về phủ. - Long Hiểu Ất vẫn nhất quyết theo ý
cũ.
- Vâng. Nhưng cuốn sách đó…
- Hôm nay hãy cho Bôn Tiêu ăn thật no. - Hắn sải bước hoàn
toàn không để ý xem người phía sau có theo kịp hay không. Hắn chỉ muốn làm tan
đi bực tức trong mình.
- Vâng ạ. Nhưng cuốn sách đó…
- Tăng lương năm lượng. - Hắn không quay đầu lại, chỉ giơ năm
ngón tay, nói với Tiểu Bính ở phía sau.
- Dạ?
- Mua sự im lặng của ngươi.
- … - Vâng… thưa đương gia. Tiểu Bính hắn tuyệt đối sẽ không
nói cho bất cứ người nào biết đương gia ra ngoài mua cho tiểu thư cuốn Cha,
người ta muốn của Tiểu Như Ý… Đây chỉ là quà sinh nhật thôi sao? Không
đúng. Mấy ngày nữa chẳng phải là đến sinh nhật đương gia à? Làm gì có người nào
sinh nhật lại đi mua đồ tặng người khác chứ? Hắn rất muốn hỏi nhưng lại không
muốn bớt đi lạng bạc nào. Muốn hỏi lại không muốn bớt tiền, muốn hỏi…
- Ở phủ có tin gì không? Khi ta không có nhà, hắn có đến làm
loạn không? - Long Hiểu Ất bước chậm lại, quay đầu hỏi Tiểu Bính.
Tiểu Bính chỉ vào miệng mình. Bây giờ hắn đã bị bạc nhét đầy
miệng, không tiện nói nữa.
- Bây giờ ngươi có thể mở miệng rồi. - Hắn lườm Tiểu Bính thở
dài.
- Về nhà thôi. Mấy ngày trước tiểu thư đã ngoan ngoãn đến
Hồng Kiều hội xem mặt. Sau đó đúng như đương gia dự đoán, không ai hỏi cả và bị
đuổi về nhà.
- Sau đó thì sao? - Hắn hỏi tiếp.
- Thực ra thì cũng có người đồn rằng Bạch công tử đã đưa tiểu
thư về.
- … Sau đó. - Hắn hừ lạnh một tiếng, không vui.
- Sau đó Lâm viên ngoại đến phủ hỏi thăm.
- Ông ta đến làm gì? - Hắn dừng bước.
- Nghe nói là mời tiểu thư đến biểu diễn ạ. Đương gia, cuối
cùng tiểu thư cũng có tài nghệ khiến người khác khen ngợi. Đương gia…
- Về phủ. Tối nay lên đường.
- Hả?
Đương gia làm sao vậy? Điều này khiến người ta thật sự hài
lòng. Cuối cùng, tiểu thư cũng có tài nghệ, có người yêu thích. Sao đương gia
phải sự như thể bị người ta cướp mất tài sản quý báu vậy chứ? Lại còn vội vàng
về nhà trước dự định nữa.
Bạch Phong Ninh ngồi ở lầu hai của trà quán, hai chân bắt chéo đung đưa nhè nhẹ. Hơi nóng từ chén trà bốc lên chầm chậm. Trên đài đang diễn vở Võ Tòng đánh hổ. Con hổ ểu Hoa đang bị truy đuổi đến đường cùng nhưng vẫn cố sức bò dậy, dùng hai chân tiến hóa của mình, tăng tốc theo ếng reo hò của khách quan bên dưới. Âm thanh hỗn tạp làm hắn hơi chói tai. Hắn thu ánh nhìn, quay ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời âm u sắp có vài giọt mưa. Không khí u ám giăng kín.
Hắn nhìn lên bầu trời phát ra một ếng rất nhẹ mà đến bản thân hắn cũng không ngPe kịp ý giễu cợt trong đó. Chỉ đến khi vở kịch kết thúc, tấm rèm buông xuống, hắn mới chậm rãi bước xuống cầu thang gỗ đến thẳng chỗ kẻ đang lấy ền công. Dường như nàng rất quen với cô nương làm công ở đây. Trước khi lấy ền, nàng còn nói chuyện với cô ấy.
Tuy không quân tử lắm nPưng hắn cũng chẳng có hứng thú nghe chuyện của đàn bà con gái. Hắn đứng một bên nhìn nàng khó khăn len ra khỏi đám đông.
Sự thực chứng minh, hắn đã thắng cược. Từ đầu đến cuối, Long Hiểu Ất đều tìm cớ thoái thác. Còn nàng chỉ là cái cớ của hắn. Nàng không phải là người rời xa Long Hiểu Ất thì quẫn bách đến nỗi phải kêu trời kêu đất. Nàng không phải là người chỉ biết dựa vào Long Hiểu Ất, chỉ biết bám theo chân Long Hiểu Ất. Nàng chỉ chưa biết rằng mình có thể sống tốt mà không có Long Hiểu Ất, không cần Bhải nghe theo hắn. Rốt cuộc vì sao Long Hiểu Ất không chịu quay về kinh thành? Long Hbểu Ất đang nghĩ gì? Hắn không hề hiểu rõ về điều này.
Thực ra, hắn không chắc mình đang thăm dò nàng, bỡn cợt nàng hay là đang trừng phạt nàng. Hắn chỉ vô tình cổ vũ nàng nhận lời mờ