
inh nha đầu vui mừng bẩm báo với chủ
nhân. Cô dụi dụi mắt nhìn về phía con hắc mã mà đương gia nhà mình đang cưỡi.
Con ngựa đen tuyền, đen đến mức người ta giơ tay ra không nhìn thấy ngón tay
mình đâu. Màu đen của nó giống hệt như màu đen trong lòng dạ của chủ nó. Nhìn
thấy con súc sinh đó ắt thấy người chủ súc sinh của nó. Tóm lại là ngoài chủ nó
ra, nó cũng chẳng thèm để mắt đến ai. Không biết nó kiêu ngạo điều gì? Hơn nữa,
nó rất thích dùng cái mũi Tgựa của mình thưởTg thức tiếng tung hô từ mọi người.
Đúng là chủ nào tớ ấy. Xem ra hắn - Long Hiểu Ất - Long đại đương gia hiện tại
đúng là đã quay về rồi.
Cuộc sống tốt đẹp của nàng đang bị tước dần, tước dần…
- Tiểu Đinh, trèo tường, đi đường tắt thôi.
- Gì… gì cơ? Trèo trèo trèo tường ạ? Nhưng đó là nhà họ Triển
nổi tiếng phu thê ân ái ở kinh thành. Tiểu thư đừng trèo ạ.
- Sao lại không thể trèo chứ? Trèo qua thì sẽ không cần phải
chạy vòng sang bên kia thành, có thể về nhà sớm hơn hắn một bước. Ta còn có thể
thay y phục. Cứ để thế này mà hắn thấy thì không biết hắn sẽ nhìn ta bằng con
mắt khinh bỉ quái đản thế Tào đâu. Em cứ chạy về nhà đi. Ta sẽ trèo tường. -
Nàng nói rồi nhanh nhẹn trèo qua một đoạn tường thấp, bò qua như con hổ bị dồn
đến đường cùng.
Mãi sau… phía bên trong vọng lại tiếng thét kinh hoàng. Tiểu
Đinh đứng bên ngoài tường khóc không ra nước mắt, chỉ biết nhìn trời.
- Ối! Tôi không cố ý. Tôi thật sự không cố ý. Tôi không thấy
gì cả. Thật đấy! Không không không. Tôi không ghen tỵ với hạnh phúc của hai
người… Không không không. Tôi không thèm muốn người đàn ông tuyệt mỹ nhà cô.
Bản lĩnh trên giường của hắn không bằng nửa người khác… Không không không. Tôi
không định chia rẽ hai người. Hãy tin tôi đi… Này, tại sao lại nói tôi là người
chưa từng động phòng nên mới trèo tường lén xem hai người động phòng chứ? Khốn
khiếp! Làm gì có nhà ai làm chuyệT này giữa ban ngày ban mặt như vậy đâu.
Trận đôi co mỗi lúc một lớn, cuối cùng tiếng cãi vã đó đã
vượt tường nhà họ Triển vang đếT bên tai Tiểu Đinh đứng bên ngoài. Cô chỉ biết
thở dài đau khổ, lẩm bẩm:
- Hu hu! Mình biết tiểu thư hoàn toàn không hiểu “phu thê ân
ái” là gì mà. Nhưng tiểu thư, cô cũng thật là… Dù người ta không để cô xen vào
cuộc sống hạnh phúc của họ thì cô cũng không thể quản chuyện gia đình nhà người
ta làm chuyện đó lúc nào chứ. - Tiểu Đinh thở dài. Cô nghe có tiếng chó sủa.
Thôi rồi. Nhà họ Triển bắt đầu đóng cửa thả chó: - Tiểu thư, cô có thể thoát ra
ngoài không? - Tiểu Đinh tin nàng có sức sống ngoan cường giống như loài gián.
Trèo, leo, lăn, lộn… dường như nàTg phải cố hết sức mới có
thể vượt tường sau của Long phủ để vào được sân sau nhà mình. Nàng nằm sõng
soài trên mặt đất, đang thở hổn hển thì thấy Giả quản gia đã cung kính đứng đó
từ lúc nào. Ông đang đầm đìa nước mắt nhìn nàng.
- Tiểu thư, cô về đến nơi rồi. Tim lão hủ như muốn ngừng đập
rồi đây này. - Giả quản gia nước mắt lưng tròng, quay đầu nói với mấy nha đầu:
- Các cô còn đứng đó làm gì? Mau mau mau, mau đưa tiểu thư về phòng thay đồ.
Không kịp tắm rửa nữa đâu, cứ lau sạch rồi đánh phần che đi. Lão hủ đã chuẩn bị
y phục cho tiểu thư rồi. ĐươTg gia thích y phục màu nhạt. Nhớ khoác chiếc áo
voan màu trắng ra ngoài, bên trong mặc váy dài màu vàng tơ, cái yếm thì…
- … Tiểu… Tiểu… Tiểu… Giáp, đến bây giờ mà ông vẫn chưa quên
sao? - Nàng che tay trước ngực, nhìn lão quản gia đã từng chứng kiến mình khôn
lớn. Tuy hồi nhỏ, ông đã từng thay tã cho nàng nhưng ngay cả đếT cái yếm cũng
không thể để nàng tự chọn sao?
- Tiểu thư, phu quân của tiểu thư đã quay về, cô nên quan tâm
đến người một chút, coi như những gì người gây ra với cô chỉ là hiểu lầm…
- Những gì hắn gây ra cho tôi là có ý đồ rõ ràng, chẳng có
chút hiểu lầm nào hết.
- … Cô không thể bỏ qua mà nắm giữ lấy trái tim đương gia
sao? Nữ nhân là phải tôn thờ phu quân của mình.
- Tôi không phản đối việc nữ nhân phải tôn thờ phu quân,
nhưng tôi chưa từng nghe nói co nữ nhân nào lại tôn thờ “tiền phu”[2'>…
- Nàng liếc qua Giả quản gia một cái. Nàng chẳng thèm quan tâm đến những lý lẽ
của ông, càng chưa từng nghe nói có người phụ nữ nào lại coi mẹ kế như trời cả.
[2'> Tiền phu: Chồng trước.
- Thế nên, cần phải nắm lấy trái tim đương gia, vứt bỏ chữ
“Tiền” kia đi.
- … Tôi lại thích bỏ chữ “Phu” đó hơn. Tốt nhất là bỏ sạch
sành sanh. Ông cứ chờ xem, nhất định tôi sẽ tìm được mùa xuân thứ hai của mình.
Bây giờ chỉ cố sống qua mùa đông dài mà thôi.
Rầm!
Một tiếng rầm khiến người ta lộng óc vang lên. Giả quản gia
nhăn mặt Thìn nàng:
- Tiểu thư, đạo làm vợ! Đạo làm vợ! Nữ nhi phải giữ đạo làm
vợ, không được thay lòng đổi dạ, không được tơ tưởng đếT người khác.
- Tôi thay lòng đổi dạ khi nào? Tôi chỉ là hoa mai nở lại,
cành khô đón xuân, nắng hạn gặp mưa thôi.
- Tiểu thư, tuy bây giờ cô và đương gia không chung sống với
nhau nhưng chẳng phải cô đã lấy người ta rồi sao? Cô có biết bao nhiêu khuê nữ
bên ngoài thèm muốn phu quân của cô không? Chẳng nói xa xôi, chỉ riêng việc
trước khi lão phu nhân qua đời, tìn