
thư, đây là canh tẩm bổ mà canh ba đêm qua, đương gia
đã sai người nấu đấy ạ. Ăn canh này vào sáng sớm là tốt nhất.
- ... - Đây là ý gì? Nàng liếc một lượt tám, chín bát canh,
muốn khóc mà không rơi nổi nước mắt, còn Long Hiểu Ất thì đang ngủ gật.
Hắn mở một mắt liếc nhìn nàng, cười lạnh lùng nói:
- Cô đừng có lãng phí tấm lòng của ta dành cho cô. Phải uống
hết không sót dù chỉ một giọt.
- ...
- Tiểu thư, đấy là canh ngân nhĩ hạt sen.
- Đây là canh tổ yến tươi.
- Tiểu thư, canh gà nhân sâm phải uống khi nóng ạ.
- ... Có canh mơ chua ướp đá không? - Nàng không tin con
người có thể tàn nhẫn đến mức này. Hắn không nhìn thấy mặt trời bên ngoài đang
chiếu gay gắt sao, lại ép nàng uống mấy thứ canh thập toàn đại bổ ch cút hầm
đương quy, ch hầm thiên ma này? Đây là tình thương yêu hắn dành cho nàng? Hu
hu! Nàng không chịu nổi cách thương yêu quái gở của hắn nữa rồi!
- Tiểu thư, nếu muốn hạ hỏa, đương gia đã sai người ra sông
bắt một con rùa về, vừa cho lên bếp hầm. Tiểu thư uống xong mấy bát canh này
thì món canh rùa cũng được bê lên đấy ạ.
- Phì - Nàng không muốn uống canh rùa tẹo nào! Nàng muốn bỏ
chạy! Nàng muốn đi tiểu!
- Tiểu thư, đương gia đã chuẩn bị bô cho cô ở bên cạnh. Muốn
nôn, muốn tiểu gì cũng được nhưng không uống hết thì không được đi ạ.
- Hu hu! Oa oa oa oa!!! - Nàng ghét cái bô, ghét cái bô -
Nàng đã không còn tè dầm nữa rồi, sao lại lấy nó ra đối phó với nàng chứ. Thứ
đó đã tạo thành bóng đen u ám giăng khắp tuổi thơ nàng.
- Tiểu thư đừng giả vờ khóc nữa. Mau uống canh đi nào.
- ...
Nàng thề. Nàng đã nhìn thấy ánh mắt sung sướng của Long Hiểu
Ất. Đó là ánh mắt giễu cợt như mê như hoặc. Hắn nói với nàng:
- Ta đã nói rồi. Cô sẽ bị ta “thương yêu” đến nỗi sống không
được mà chết cũng chẳng xong. Hạnh phúc chứ hả?
Hạnh phúc cái đầu hắn ấy!
Uống hết số canh thập toàn đại bổ đó làm Long Tiểu Hoa chảy
máu cam. Nguyên nhân là vì nóng quá, bổ quả, khí xộc lên não, thần kinh căng
thẳng. Tóm lại, Long Tiểu Hoa bị chảy máu cam, chóng mặt, rã rời, chịu đựng sự
khinh bỉ của mọi người trong khách điếm Đại Long Môn.
- 1227, bây giờ trong thành đều đồn rằng, không ngờ lần này
quay về, đương gia lại thương yêu cô như vậy. - 813 đỏ mặt nhìn nàng, rõ ràng
là đã hiểu lầm nguyên do nàng chảy máu cam. Trời ơi! Cô đâu có biết rằng, đó
không phải là vận động quá mạnh trên giường, mà chỉ đơn giản do món canh rùa
đại bổ mà thôi.
- Hừ! Đúng là hắn tương đối “thương yêu” tôi. - Nàng cười
lạnh lùng. Cứ nghĩ đến bát canh rùa đó mà dạ dày nàng lại như muốn lộn tung
lên. Thật độc ác...
- Chà! Nhanh như thế ư? - Mặt 813 càng đỏ hơn, vội vàng xoa
bóp vai cho nàng. Thấp kém khổ thế đấy. - Thật không ngờ đương gia lại lợi hại
như vậy! Thật mạnh mẽ! Mới có mấy ngày mà...
Ngọc giữa đồng xanh, thật là khó tìm. Thảo nào nghe nói, mới
sáng sớm mà Long phủ đã dọn một bàn tiệc đại bổ cho 1227 rồi.
- Hả? Sao cô biết hắn lợi hại? - Trên phương diện ngược đãi,
đúng là hắn rất lợi hại. Nếu hắn tranh vị trí đứng đầu thì cũng chẳng ai dám
tranh vị trí thứ hại. Bởi vì thực lực của người đứng thứ hai sẽ kém xa hắn.
Khiến người ta cảm thấy xấu hổ. - Mới mấy ngày mà tôi sắp bị hắn giày vò đến
chết rồi. Mẹ ơi!
- Đáng ghét! Cô thật là đáng ghét! - 813 nhẹ nhàng vỗ vào
người nàng.
- Chuyện này thì liên quan gì đến việc tôi có đáng ghét hay
không chứ?
Nàng cảm thấy vô cùng khó hiểu, vuốt chiếc khăn lụa nhỏ, cuộn
thành ống, nhét vào lỗ mũi, dáng vẻ khổ sở đứng bên quầy. Nếu là bình thường
thì chắc chắn chưởng quỹ 420 sẽ lấy hành động khó coi đó làm cái cớ để trừ tiền
công của nàng. Nhưng hôm nay, sao ông ta lại không hề có động tĩnh gì?
Nàng đang phân vân tự hỏi thì thấy bạch mã hoàng tử của mình
như một làn gió từ ngoài cửa bước vào. Phía sau chàng là một người mặc đồ bằng
vải thô, trên mặt có những đốm đen nhưng vẫn không giấu nổi vẻ thục nữ.
Bạch mã hoàng tử có người khác rồi?
- Chưởng quỹ, thật ngại quá! Đây lại là một cô nương không nhà
để về, cảnh ngộ bi thảm, phiền ông chăm sóc. - Bạch Phong Ninh cầm chiếc quạt
gấp màu trắng, vén vạt áo choàng bước qua bậc cửa, đứng 3ên cạnh quầy, một lần
nữa chẳng hề nhìn đến cô nương đáng thương đang nhét chiếc khăn lốm đốm vết máu
khô vào lỗ mũi, hoàn toàn chẳng hề cảm thấy hối hận vì mình đang làm điều có
lỗi.
- Bạch công tử, cảm ơn công tử đã giúp đỡ. Tôi từ nhỏ mồ côi
mẹ, được cha yêu thương. Bây giờ bị mẹ kế đầy đọa, rơi vào cảnh a hoàn chẳng ra
a hoàn, tiểu thư chẳng ra tiểu thư. Hôm nay không may làm mẹ kế tức giận nên
nhân lúc cha không có nhà, bà ta đã đuổi tôi ra khỏi Uhủ. Hu hu... Nếu không có
công tử tình cờ gặp thì bây giờ không biết số phận tôi sẽ thế nào nữa?
Những câu kể về thân thế quen thuộc của cô nương đó ùa vào
tai Long Tiểu Hoa nghe thật là chối. Nàng ghét những kẻ giả dối. Rõ ràng cô ta
không thê thảm bằng nàng, sao lại lọt vào mắt xanh của Bạch mã hoàng tử chứ? Cô
ta chỉ rơi nước mắt, còn nàng đang chảy máu đây này. Tuy là máu cam nhưng cũng
do bị mẹ kế ngược đãi mà ra nên cũng không khác biệt cho lắm.
Bạch