Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329395

Bình chọn: 7.00/10/939 lượt.

, phu quân của mẹ ghét nhất mẹ nói về người trung nguyên và người phiên bang đấy. Tốt nhất mẹ nên thôi đi, không thì kẻ tạp giao giữa người trung nguyên với người phiên bang như con khó làm người lắm. – Bạch Phong Ninh cười. Hắn chuẩn bị nhấc đũa và cơm thì mẹ hắn lại nói một câu khiến hắn dừng lại.

- Này, mẹ hỏi con. Nếu Hiểu Ất làm hoàng đế như con nói thì liệu hắn có… đánh người phiên bang chúng ta không?

- …

- Hắn từng sang thăm nước ta nhiều lần và thường ở lại nhà chúng ta, không phải đều là muốn cứu mẫu phi của hắn trở về sao? Con sẽ không giúp hắn đánh gia tộc của mẹ con đấy chứ? Đó là nhà của chúng ta. Mẹ biết con ra ngoài đã lâu, mẹ không…

- Mẹ, mẹ nghĩ ngợi nhiều quá đấy! Với thực lực của trung thổ hiện nay, không bị phiên bang tấn công đã là tốt lắm rồi. Làm gì dư sức mà nghĩ đến những điều khác chứ?

- Bây giờ không nghĩ đến, không có nghĩa là sau này không nghĩ đến.

- Đợi Hiểu Ất đuổi lão Hoàng đế đi rồi hãy tính.

- Mẹ ghét nhất là hoàng đế trung thổ. Có chuyện liền đem thê tử của mình ra làm hàng hóa, chẳng phù hợp với nhân vật nam hoàn mỹ trong tiểu thuyết. Mẹ nghe được rất nhiều chuyện đau lòng nhưng vẫn chưa có cách nào đưa vào tiểu thuyết cả. Giấc mộng của những kẻ xấu xa. Con cứ ở bên Hiểu Ất. Sắc đẹp của Hiểu Ất là đủ tư cách rồi. Chỉ cần hắn không mang di truyền những thói xấu của cha hắn thì hắn có thể trở thành một hoàng đế hoàn mỹ. Nguyện vọng của mẹ dựa cả vào con đấy.

- Bạch Trì thị, mẹ là một người có tư tưởng tiên tiến nhưng tư tưởng đó lại không lưu hành ở trung nguyên, trong hoàng cung càng không. Có lẽ không tác dụng gì với Hiểu Ất đâu.

- Khó mà tưởng tượng nổi Hiểu Ất sẽ xây hậu cung.

- Là hoàng đế mà. Không khó tưởng tượng đâu. Tất cả đều thuận theo lẽ thường thôi.

Bạch Phong Ninh nói xong, buông bát cơm, đứng lên rời khỏi phòng ăn. Chân hắn vừa bước qua bậc cửa thì dừng lại. Hắn ngoái đầu nói với mẹ mình đang ăn cơm:

- Buổi tặng chữ của nha đầu đó… mong mẹ đừng lỡ hẹn nhé.

- Ồ! – Bạch Trì Như Ý vừa nghe xong thì lông mày dựng lên: - Không phải con không thèm để ý gì đến nữ nhi đã có người trong lòng rồi sao? Con cần gì biết mẹ có lỡ hẹn với cô ấy không chứ?

Nói thật, bà rất muốn ngay lập tức trốn về nước phiên bang của mình trong đêm. Dù sao tiểu thuyết cũng đã viết xong, nha đầu đó cũng không còn giá trị lợi dụng nữa. Bà không muốn vì tiểu nha đầu mà để lộ thân phận của mình, phá vỡ vẻ thần bí của mình.

Hắn bỗng tắt nụ cười, nhìn chằm chằm vào mẹ mình, cong môi ấm ức. Nét mặt đó khiến cho Bạch Trì Như Ý run rẩy.

- Con đúng là oan nghiệt. Vì đứa nha đầu đó đã có người trong lòng mà cố ý đem nét mặt đó ra làm khổ mẹ. Bao nhiêu năm nay, con chưa từng làm nũng mẹ như vậy. Híc… Được rồi. Được rồi. Cho dù về có bị cha con phạt quỳ thì mẹ cũng sẽ giúp Long Tiểu Hoa chết tiệt đó. Con rõ ràng biết mẹ viết rất xấu, lại còn cố ý làm cho mẹ mất mặt. Híc…

Bà vừa ấm ức vừa và cơm vào miệng, đợi buổi cho chữ chết tiệt đó đến.

Ngày Bạch Phong Ninh lên đường vào kinh cũng là ngày diễn ra buổi tặng chữ của Tiểu Như Ý.

Người đến khách điếm Đại Long Môn đông đúc như đàn ong. Tiểu Như Ý ở trên tầng hai. Mọi người xếp thành hàng dài kéo ra tận ngoài cửa khách điếm. Rất nhiều cô nương đỏ mặt ôm sách từ trong khách điếm chạy ra. Hắn nhếch môi khó ngờ đến ý tưởng của nàng. Nàng nhất định đã ép mẹ hắn phải giả trai để phù hợp với hình tượng người trong mộng của các cô nương rồi. Như vậy cũng tốt, để tránh cha hắn phát hiện. Hắn mỉm cười. Chắc nàng đang đếm bạc đến mỏi cả tay, không rảnh rỗi mà tiễn hắn đâu. Hắn cũng chỉ vì cổng thành ở ngay phía Bắc của khách điếm, không thể đi qua chỗ này, cho nên mới xuống đi dạo một vòng.

- Vô Ưu, chúng ta rời khỏi thành thôi.

- Thiếu chủ không báo cho phu nhân một tiếng sao?

- Không cần đâu. Mẹ ta biết hôm nay ta lên đường mà.

- Vậy Long tiểu thư thì sao ạ?

- …

- Hình như thuộc hạ vừa thấy cô ấy chạy xuống lầu. Có cần đợi cô ấy không ạ?

- … Cô ấy lúc nào cũng làm mình làm mẩy với ta, ta có thể không đợi sao?

Bạch Phong Ninh nhìn đám đông chen chúc ra khỏi khách điếm. Thấy Long Tiểu Hoa mặt đỏ phừng phừng, hắn chỉ nở nụ cười chào nàng:

- Lần này kiếm đủ bạc chưa?

Nàng đã thắng. Chưởng quỹ không còn coi thường nàng nữa. Người dưới cũng không thể không phục nàng. Đến cả Long Tiểu Bính cũng nhìn nàng với ánh mắt trung thành. Nàng không còn là một kẻ đáng thương nữa. Nàng đã giành lại được cơ nghiệp của tổ tiên. Hắn cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ mà nàng cần ở bạch mã hoàng tử. Thành công nên phải rút lui thôi. Như vậy có được coi là cái giá của việc bắt nạt nàng không?

- Bây giờ huynh sẽ đến kinh thành sao?

- Ừm. Ta không thể đưa muội theo được. Thật xin lỗi.

- … - Long Tiểu Hoa im lặng một lúc. Trống ngực nàng đập thình thịch. Nàng cố gắng làm ra vẻ tự nhiên nhưng nghe giọng nói của mình không còn tự nhiên nữa: - Hóa ra, huynh luôn là hoàng tử không cưỡi ngựa trắng.

Bạch Phong Ninh hơi sững người. Hắn nhìn con ngựa mình đang cưỡi. Đó là một con ngựa màu đỏ thẫm, cả người không có một sợi lông trắng nào. Đây mới là con ngựa mà


XtGem Forum catalog