
hạt trả lời một câu: “Vậy theo lời Hạ tiên
sinh.”
“Rất tốt.” Hạ Thiên Khoát không khỏi nhíu mày rậm, ánh mắt mang theo
một chút khiêu khích, “Nhưng mà, ở cùng nhà với tôi, cô không sợ sao?”
Mạc Ưu tỉnh táo hỏi lại: “Tôi có quyền sợ sao?” Cô đã bị đẩy đến tình cảnh này, còn có thể sợ đến mức nào, kể cả khi đối mặt với sự khiêu
khích của anh. Tuy đáp ứng điều kiện của anh rồi, nhưng cô quyết không
tỏ ra khúm núm.
Hạ Thiên Khoát đối với thái độ của cô chẳng những không tức giận,
ngược lại lộ ra nụ cười hứng thú.”Biết rồi thì tốt. Cô yên tâm, tôi rất
khắt khe với phụ nữ.”
Dò xét cô từ đầu đến chân một phen, anh mới mang theo vẻ thần bí bước lên lầu, vứt lại vẻ mặt oán giận của Mạc Ưu.
“Tôi thực may mắn quá !” Cô không kìm được ở sau lưng anh lẩm bẩm một tiếng, ngỡ rằng Hạ Thiên Khoát không nghe thấy, anh lại đột nhiên quay
đầu.
“Cô nói cái gì?” Lỗ tai lợi hại từ trước đến nay của Hạ Thiên Khoát
đương nhiên nghe rõ cô thì thào cái gì, nhưng anh lại cố ý muốn xem cô
đáp lại thế nào.
“A. . . . . .” Đầu óc Mạc Ưu c nhanh chóng xoay chuyển, lập tức học anh lộ ra nụ cười trào phúng.
“Tôi nói —— chúc anh tối nay “ngủ ngon”, Hạ tiên sinh.”
“Gần đây tôi ngủ rất ngon, không nhọc cô hao tâm tổn trí, Mạc tiểu
thư.” Hạ Thiên Khoát thoáng nhìn cô suy nghĩ, xoay người lên lầu.
“Hừ, ma vương thối!” Xác định anh đã lên lầu, Mạc Ưu mới thầm phun một tiếng.
Ma vương này. . . . . . là Thuận Phong Nhĩ chuyển thế, hay là sau
lưng có con mắt? Từ nay về sau cô phải tận lực giữ khoảng cách với anh
mới được, chỉ mong sẽ bình an qua được tháng này.
Sáng sớm, Mạc Ưu đã bị tiếng đập cửa đánh thức.”Thật ồn ào. . . . .
.” Cô trở người vùi mình trong chăn, tiếng đập cửa thúc giục giống như
không muốn từ bỏ, cô dùng gối che tai tiếp tục ngủ.
Hạ Thiên Khoát mỗi ngày đúng sáu giờ rời giường xuống bơi lội, bất
ngờ phát hiện phòng bếp một mảnh tĩnh lặng, vì vậy lập tức tiến đến gõ
cửa đánh thức Mạc Ưu. Gõ cả buổi không có người đáp lại, anh đành phải
không mời mà vào, dùng sức xốc chăn lên, lộ ra một người đang co ro.
“Mau rời giường nấu bữa sáng!” Mạc Ưu muốn kéo lại chăn, Hạ Thiên
Khoát lại vứt chăn trên mặt đất, cô lăn quay trên giường, duỗi người. Mơ hồ chưa tỉnh ngủ cô tưởng là trong phòng không có người khác, thậm chí
còn tưởng là vẫn đang ở căn gác nhỏ của mình.
“Ha. . . . . .” Cô duỗi chân tay, ngáp một cái thật lớn, lúc này mới
mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra, lại thấy một đôi mắt đông lạnh
lùng.”Hạ. . . . ..”
Dọa chết người ta! Lúc này cô mới nhớ ra mình đang ở chỗ nào, còn cả
đồ lót cũng không mặc nữa, lập tức đứng dậy nắm lấy gối bảo vệ ngực, cơn buồn ngủ toàn bộ tiêu tán.
“Đúng bảy giờ tôi dùng cơm.” Hạ Thiên Khoát mặt không đổi sắc lặp lại lời mới rồi, rồi bước ra khỏi phòng.
Đi về hoa viên, hình ảnh vừa rồi khiến lòng anh xao động! Khi cô trở
mình thì vạt áo vén lên trên, anh nhìn thấy rõ ràng hai nhũ phong đẫy đà trắng như tuyết, kèm một vòng phấn hồng mơ hồ có thể thấy được ——
Hình ảnh mỹ lệ này lưu lại trong đầu anh thật lâu không cách nào biến mất.
Mạc Ưu cơ bản không biết nên chuẩn bị gì cho bữa sáng, liền mở tủ
lạnh ra xem có gì. Luộc trứng, chuẩn bị chút thịt xông khói, nướng thêm
hai miếng bánh mỳ và rót một cốc sữa, liếc nhìn đồng hồ cô nhận thấy đã
bảy giờ kém năm. Vội vàng bưng bữa sáng sang phòng ăn, Mặc Ưu thấy Hạ
Thiên Khoát đã ngồi sẵn ở bàn nhàn hạ xem báo từ bao giờ. Hạ Thiên Khoát đưa mắt nhìn mâm thức ăn, lập tức dùng dĩa khều thử quả trứng luộc.
“Tôi chỉ quen ăn trứng luộc lòng đào.”
“Để tôi làm thêm quả nữa.” Mạc Ưu quay người đi với dáng vẻ coi thường, bất đắc dĩ bưng mâm trở lại phòng bếp.
Khi trứng luộc xong rồi, Hạ Thiên Khoát lại muốn cô đi kiếm khăn ăn.
Cứ như vậy vất vả chạy đi chạy lại mấy lần. Phục vụ anh ta ăn xong bữa
cơm, Mặc Ưu đã sớm cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Về tới phòng bếp, Hỉ Nhạc đã sớm chầu chực bên cạnh cái bát của nó.
“Hỉ Nhạc, khẩu vị của cưng đã khôi phục rồi hả? Mẹ chuẩn bị cho cưng
một bữa sáng thịnh soạn để tẩm bổ nhé.” Mạc Ưu lấy một hộp bít tết loại
tiêu chuẩn cùng một cái bánh bích quy để chuẩn bị đồ ăn cho Hỉ Nhạc. Mở
hộp ra, cả miếng thịt nguyên vẹn khiến cô cảm thấy thèm thuồng tới mức
nhỏ dãi.
“Ồ! Xem ra thật là ngon nha.” Loại thịt hộp này nghe nói là đồ nhập
khẩu được sản xuất hàng loạt ở nước ngoài, hơn nữa số lượng dự trữ trong tủ so với khẩu phần ăn của cô rõ ràng còn nhiều hơn.
“Hỉ Nhạc, đồ cưng được ăn so với Bảo Bảo còn tốt hơn nhiều!” Mạc Ưu
bùi ngùi nói. Đúng là xã hội hình chữ M, dù chỉ là chó nuôi trong gia
đình giàu có so với trẻ con nhà nghèo thì số phận vẫn tốt hơn nhiều.
“Xã hội hình chữ M” (M-shape society): Khái niệm được đặt ra bởi
nhà kinh tế học người Nhật Kenichi Ohmae, chỉ sự phân bố thu nhập trong
xã hội theo hình chữ M với hiện tượng số lượng người có thu nhập trung
bình dần suy giảm và sát nhập vào một trong hai nhóm thu nhập thấp hoặc
thu nhập cao, tạo nên mức chênh lệch ngày một lớn giữa giàu và nghèo.
Xem thêm tại đây: http://en.wikipedia.org/wiki/M-shaped_society
Cô lấy tay ch