
của người khác? Quả thực chính là biến
thái!
Chuyện này nàng không thể không cùng lão công nói, thứ nhất là vì anh nhất định sẽ hỏi chuyện bữa tối; Thứ hai là bởi vì cô muốn nói hết,
muốn nghe xem ý tưởng của nam nhân thân là lão công của cô . Trịnh Hữu
Khiêm tên kia sẽ không thật sự có bệnh đi? Vừa nghĩ sự tình vừa chờ phụ
tử hai người, thời gian đặc biệt qua mau, cô lơ đãng ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tường, không nghĩ tới thế nhưng đã muốn sắp mười giờ.
Làm sao có thể đâu? Đã trễ thế này phụ tử hai người như thế nào còn không có đến? Chẳng lẽ đêm nay không tới?
Cô nhịn không được rút ra di động, gọi điện thoại cho Xa Chinh Huân.
「 Anh ở đâu?」 điện thoại thông, cô hỏi anh.
「 trong nhà.」 Anh lãnh đạm trả lời.
「 Hai bố con đêm nay không tới sao?」
「 ân.」
「 vì sao?」
「 chúng ta đều mệt.」
Anh không phải mệt, mà là đang tức giận. Trử Y Y chỉ trong nháy mắt
liền ý thức được chuyện này, anh nhất định là vì đêm nay cô không để ý
đến anh mà kiên trì giữ cái hẹn ăn cơm nên đang giận cô .
「 lão công –」cô mở miệng muốn vuốt lên nỗi tức giận của anh, nhưng lời nói còn chưa xuất ra liền bị anh đánh gãy.
「 Anh còn có công việc phải làm, em ngày mai cũng phải đi làm, cho
nên sớm một chút nghỉ ngơi đi, ngủ ngon.」 nói xong, Xa Chinh Huân liền
trực tiếp đem điện thoại cắt đứt.
Cô lập tức ngây người, nước mắt tại một khắc liền từ trong hốc mắt
đột nhiên chảy xuống, ngay cả chính cô cũng bị hoảng sợ. Cô bất khả tư
nghị thân thủ sờ nước mắt lướt qua khuôn mặt, lại đem nước mắt còn đang
ẩm ướt trên đầu ngón tay giơ lên nhìn.
Thật là nước mắt! Nhưng…… Là làm sao có thể? Thực hiển nhiên, đáp án ở ngay tại lòng của cô mà thực hoảng loạn.
Xa Chinh Huân chưa từng đối cô phát giận,
tuy rằng thường bởi vì công việc mà xem nhẹ cô , vắng vẻ cô , nhưng là
lời nói lạnh nhạt như vậy, bỏ qua không muốn cùng cô nói chuyện cúp điện thoại cũng là lần đầu tiên.
Anh không phải là đang rất tức giận chứ?
Có phải hay không cảm thấy cô không để ý anh, nhận lời mời của nam nhân khác chính là phản bội anh?
Có phải hay không nghĩ đến cô sở dĩ đưa ra yêu cầu ly hôn cùng ở
riêng, là vì cô đã không thương anh, cho nên mới không để ý sự phản đối
của anh, vui vẻ nhận lời mời của nam nhân khác?
Anh hiện tại rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Nếu bất hạnh đều giống như bị cô đoán trúng thì……
Không được! Tuyệt đối không thể như vậy, không thể!
Bọn họ người một nhà thật vất vả mới hoà thuận vui vẻ, bọn họ vợ
chồng cũng thật vất vả mới tìm được cảm giác thân thiết yêu thương, hết
thảy đều còn có hy vọng, cô tuyệt đối sẽ không làm cho một việc hiểu lầm cứ như vậy mà hủy đi hết thảy, tuyệt đối sẽ không.
Đem nước mắt trên mặt lau đi, cô mang theo kiên định biểu tình thay áo ngủ trên người, đeo túi liền đi ra ngoài.
Cô phải về nhà, trở về giáp mặt cùng anh đem chuyện nói cho rõ ràng,
tuyệt đối không thể làm cho chuyện này biến thành một việc hiểu lầm, trở thành khúc mắc trong lòng anh, cuối cùng biến thành sát thủ bóp chết
hạnh phúc hôn nhân của bọn họ.
Cô ra cửa bắt taxi, vội vàng chạy về nhà.
Lúc này con phần lớn đã đi ngủ, Trử Y Y không nghĩ đánh thức con, vì
thế bản thân dùng chìa khóa tùy thân mang theo mở cửa về nhà.
Cửa mở ra, trong nhà phòng khách đèn đều tắt, đèn trong thư phòng cũng tắt.
Lão công sớm như vậy đã lên giường ngủ sao?
Mang theo hoài nghi, cô đi về hướng phòng ngủ hai người, phát hiện
đèn trong phòng thế nhưng cũng đã tắt, hơn nữa ga trên giường thật bằng
phẳng, không có một bóng người.
Đối mặt với phòng ngủ không người, đầu của cô trong nháy mắt trống
rỗng lại mờ mịt, không biết lão công chạy đi đâu? cô phải đi đâu mới có
thể tìm được anh, để anh nghe cô giải thích? cô không được để anh hiểu
lầm.
Anh là không phải bởi vì biết cô sẽ về tìm anh, cho nên mới trốn tránh cô ?
Không đúng, cô cũng không có nói với anh là cô sẽ về, hơn nữa anh
cũng không có khả năng để con một người ở nhà, bản thân đi ra ngoài nha –
Phòng con? Từ này bỗng nhiên kích động lên trong đầu, Trử Y Y không
chút nghĩ ngợi lập tức hướng phòng con chạy đi tìm người, vừa xoay người lại liền lao vào vòng ôm của người nào đó trong lòng. Cảm giác ấm áp
quen thuộc này nhất thời làm cho cô cảm thấy một trận ủy khuất cùng chua xót.
「 Anh đi đâu vậy ?」cô ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn, khẩu khí có chút không tốt hỏi anh.
「Phòng tiểu Kiệt.」 đem đèn trong phòng mở lên, Xa Chinh Huân đồng thời trả lời cô.
「 Anh vì sao không đợi ở trong phòng mình?」 hại cô tìm không thấy người đâu!
「 một người thực cô đơn.」
「 Anh trước kia cũng thường để em lại một mình.」cô tuyệt không đồng
tình — không nghĩ đồng tình, cũng không thể đồng tình, nếu không cô sở
dĩ chịu bao nhiêu cô đơn tịch mịch tính làm sao đây?
「 thực xin lỗi.」
「 vì sao ngắt điện thoại của em?」cô lại lần nữa chất vấn.
「 Anh không có ngắt điện thoại.」
「 Anh có! Em còn có chuyện muốn nói cùng anh, anh cũng không để cho
em nói, trực tiếp liền cúp điện thoại.」cô chỉ ra rõ ràng nói, trong
giọng nói tràn ngập ủy khuất.
「 Em muốn nói gì? Anh hiện tại nghe em nói.」 Anh đe